Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 573: Khiêu Khích Kiếm Trên Đỉnh Tháp!

Người tới, chính là Nguyên Sư kia.

Nguyên Sư liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng hắn nhìn về phía Nam Sơn:

- Ngươi muốn tìm Diệp Huyền kia báo thù?

Nam Sơn cười nói:

- Nguyên Sư, nội viện ai chẳng biết Tiêu Tiềm là người của ta, mà bây giờ, hắn chết trong tay Diệp Huyền kia, nếu ta không đòi lại công đạo cho hắn, về sau ta làm sao lăn lộn trong nội viện này?

Nguyên Sư lắc đầu:

- Ý tứ phía trên là việc này dừng ở đây!

Nam Sơn cười nói:

- Nguyên Cảnh?

Nguyên Sư lúc này một mặt ngưng trọng, Nam Sơn chỉ mới 22 tuổi, Nguyên Cảnh 22 tuổi, thiên phú như vậy, có thể dùng khủng bố để hình dung.

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Muốn đạt tới Nguyên Cảnh, có nghĩa là phải nắm giữ bản nguyên lực giữa thiên địa. Giữa thiên địa có đủ loại linh lực, linh khí là một loại, Ám năng lượng cũng là một loại, mà bản nguyên lực cũng thế. Bản nguyên lực còn cường đại hơn linh khí và Ám năng lượng, bởi vậy, nắm giữ bản nguyên lực, cũng có nghĩa là đạt đến Nguyên Cảnh!

Lúc này, Nam Sơn đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt khi hắn đứng lên, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, đồng thời, không gian xung quanh run rẩy dữ dội một hồi, trực tiếp rạn nứt thành hình mạng nhện.

Tần Phong hưng phấn nói:

- Không có khả năng!

Nam Sơn cười nói:

Đồng thời, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên tụ tập trong tay Nam Sơn!

Nguyên Sư nhìn Nam Sơn, không nói gì.

Phía trên Phá Không cảnh, chính là Nguyên Cảnh!

Nói xong, hắn quay người chạy như bay, biến mất không thấy gì nữa.

Ngay cả Nguyên Sư cũng sửng sốt, có chút khó có thể tin nói:

Nguyên Sư nhìn thoáng qua Nam Sơn, thấp giọng thở dài, quay người rời đi.

- Tần Phong, giúp ta hạ chiến thư, nói là sau ba ngày, Nam Sơn ta và Diệp Huyền chiến một trận trên Sinh Tử trụ, nội viện này, có hắn không có ta, có ta không có hắn!

- Được, ta đi ngay!

Nội viện lập tức náo nhiệt!

Bất kể thế nào, Diệp Huyền là người Thương Kiếm tông, đáng chết!

- Hai người này dù chết người nào, đối với Đạo Nhất học viện ta mà nói, đều là tổn thất lớn!

Hộ Giới minh bị diệt, hắn không biết tình huống cụ thể, bởi vì ngày đó, tất cả đều đã chết! Mà người sống, chỉ có Diệp Huyền và vài người Thương Kiếm tông. Thế nhưng những người này, sẽ không nói cho hắn tình huống chân thật ngày đó!

- Chính xác trăm phần trăm!

Giữa sân, Nam Sơn chậm rãi đóng hai mắt lại.

Nguyên Sư nhíu mày:

- Không ngăn được! Hai người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, càng ngăn cản, sự tình càng lớn.

Đại trưởng lão trầm mặc một lát, sau đó nói:

Nhưng mà, hắn biết một chút, hắn biết Hộ Giới minh bị diệt là có quan hệ với Diệp Huyền! Thậm chí có lời đồn, Thương Giới kiếm chủ vẫn chưa chết...

Đại trưởng lão nhìn về phía Nguyên Sư:

- Hắn thật sự đã đạt đến Nguyên Cảnh?

Nguyên Sư gật đầu:

Sự tình Nam Sơn hạ chiến thư rất nhanh đã truyền khắp nội viện!

Nguyên Sư trầm giọng nói:

Đại trưởng lão ngồi ở một bên, trước mặt hắn là Nguyên Sư, còn có hai đạo sư của học viện.

Bên trong Đạo Nhất điện.

- Vậy cứ để bọn hắn quyết đấu sinh tử?

Đại trưởng lão lãnh đạm nói:

- Ngươi không để bọn hắn quyết đấu sinh tử, bọn hắn sẽ bỏ qua sao?

Nguyên Sư yên lặng.

Lúc này, lão giả ở một bên đột nhiên nói:

- Hai người này thủy hỏa bất dung, cho dù chúng ta ngăn được lúc này, nhưng ngày sau bọn hắn hoàn toàn trưởng thành, khi đó, cũng không phải hai người tranh đấu, mà sẽ biến thành Đạo Nhất học viện ta nội loạn! Bởi vậy, nếu không thể điều chỉnh, chúng ta chỉ có thể lưu lại một người!

Nghe vậy, mọi người khẽ gật đầu.

Cũng như hoàng gia, nếu có hai hoàng tử đều cực kỳ ưu tú, đối với hoàng đế mà nói, hắn có thể làm, chỉ có thể là giữ một người, một người khác nhất định phải diệt trừ, bởi vì nếu không diệt trừ, chính là nội loạn.

Hiện tại, Nam Sơn và Diệp Huyền vẫn chỉ là tranh trong nội viện, nhưng nếu hai người này hoàn toàn trưởng thành, đến lúc đó, cũng không phải tranh trong nội viện, mà là nội loạn.

Tiêu Qua thu hồi chiến thư, hắn nhìn thoáng qua nhà gỗ, không đi vào.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Nói cho Diệp Huyền, sau ba ngày, Nam Sơn và hắn chiến một trận trên Sinh Tử trụ.

Tần Phong đi tới trước nhà gỗ của Diệp Huyền, hắn vung lên tay phải, một tờ chiến thư bay đến trước mặt Tiêu Qua:

...

Đến nay, nhớ tới thanh kiếm kia, lòng hắn vẫn còn sợ hãi!

Nguyên Sư trầm giọng nói:

- Nguyên Cảnh 22 tuổi, rất hiếm có!

Đại trưởng lão lãnh đạm nói:

- Kiếm Tiên không đến hai mươi tuổi không hiếm có sao? Lão phu nói, là để hai người bọn hắn đánh một trận, ai thua người đó cúi đầu thần phục!

Nguyên Sư suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Cũng chỉ có thể như thế!

Sau khi mọi người rời đi, bên trong Đạo Nhất điện chỉ còn lại một mình Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão chậm rãi đóng hai mắt lại, trong đầu hắn, lại nổi lên một màn bên ngoài Đạo Nhất thành ngày đó...

Thanh kiếm kia!

- Muốn nói gì?

Đại trưởng lão nhìn hắn:

Nguyên Sư muốn nói lại thôi!

- Bọn hắn muốn quyết đấu, cứ để bọn hắn quyết đấu đi! Cũng đúng lúc để chúng ta nhìn một chút, hai người bọn hắn ai càng ưu tú hơn. Dĩ nhiên, không nhất định phải phân sinh tử, phân thắng bại là đủ. Ai thua, người đó cúi đầu thần phục là được!

Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên nói:

Đặc biệt là Diệp Huyền, tên này cũng không phải một người hiền lành, nếu hắn muốn làm loạn, bọn hắn vẫn có chút lo lắng.

Bởi vì Diệp Huyền đã nói, không được hắn cho phép, bất kỳ ai cũng không thể đi vào!

Chờ!

..

Hai ngày sau, bên trong Giới Ngục tháp, Diệp Huyền phí khí lực cực lớn, cuối cùng cũng đưa Dị Linh vào trong Ám Thương kiếm.

Một khắc khi đưa Dị Linh vào Ám Thương kiếm, Ám Thương kiếm lập tức biến thành màu đỏ như máu, đồng thời, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng toàn bộ Giới Ngục tháp, ngay sau đó, Ám Thương kiếm đột nhiên phóng lên tận trời, dường như muốn hủy Giới Ngục tháp!

Không phải dường như, nó chính là muốn hủy tháp!

Chỉ thấy bên trong Ám Thương kiếm, vô số ánh kiếm màu đỏ như máu chấn động ra bốn phía, muốn phá hủy hết thảy xung quanh.

Cách đó không xa, Diệp Huyền đen mặt lại:

- Ta khuyên ngươi khiêm tốn một chút...

Nhưng mà, Ám Thương kiếm căn bản không nghe, chỉ có điều, kiếm khí của nó cũng không thể rung chuyển Giới Ngục tháp chút nào.

Thế là nó bay ra bên ngoài, sau đó bay tới phía ba thanh kiếm trên đỉnh tháp, trong lúc bay, từng thanh âm kiếm reo không ngừng chấn động ra từ trong thân kiếm...

Khiêu khích!

Đây là đang khiêu khích ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!

Phiêu!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền!

Ám Thương kiếm này thật là quá phiêu!

Thời khắc này, Ám Thương kiếm đã không còn là Thiên giai, nhưng mà, rốt cục là phẩm giai gì, hắn cũng không biết. Dĩ nhiên, có thể xác định là chuôi kiếm này quả thực đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thế nhưng, dù có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng lợi hại hơn ba thanh kiếm trên đỉnh tháp a!

Kiếm cương vọt tới trước ba thanh kiếm kia ...

Ông!

Trên đỉnh tháp, thanh kiếm ở giữa đột nhiên khẽ run lên.

Oanh!

Ám Thương kiếm trực tiếp rơi xuống từ đỉnh tháp, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất...

Trên mặt đất, Ám Thương kiếm đang không ngừng run rẩy, đồng thời, còn có tiếng kêu rên vang lên, tiếng kêu rên này, chính là thanh âm của Dị Linh kia.

Cách đó không xa, Tiểu Linh Nhi lạnh lùng nhìn thoáng qua Ám Thương kiếm:

- Sống không tốt sao?

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua đỉnh tháp, sau đó tiếp tục đi trồng linh quả.

Đối với ba thanh kiếm kia, nàng cũng là sợ hãi. Có điều nàng đủ thông minh, nàng sẽ không cố ý khiêu khích người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận