Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1490: Sinh tử cảnh

Trương Văn Tú nở nụ cười lạnh lùng: “Hai đánh một cơ à, còn không biết xấu hổ hơn cả Diệp Huyền!”

Diệp Huyền: “…”

Hắn hít một hơi thật sâu, quyết định không quan tâm đến nữ nhân này nữa. Diệp Huyền đang chuẩn bị đột phá thì lúc lúc này, bạch phát lão giả phía dưới đột nhiên nói: “Giết Nữ Đế trước đã!”

Hắn ta vừa dứt lời thì không gian xung quanh Diệp Linh bỗng xuất hiện rất nhiều những chấm nhỏ màu đỏ. Những chấm nhỏ này dần di chuyển về phía nàng.

Đúng lúc đó, Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Đó là Phệ Linh cấm thuật, đừng để nó lại gần nàng ta, bằng không tu vi của nàng ta sẽ bị nó thôn tính đấy, nhanh!”

Nghe vậy, Diệp Huyền tái mặt. Ngay sau đó, hai mắt hắn biến thành một biển máu.

Hắn đã thi triển huyết mạch!

Chỉ trong chốc lát, khí tức của Diệp Huyền bùng phát. Ngay sau đó, hắn xông xuống dưới. Khi đến trước mặt Diệp Linh, mấy chấm đỏ kia cũng đang dần di chuyển tới. Lúc này Diệp Huyền vẫn còn chút linh trí, hắn phất tay phải, lập tức thu Diệp Linh vào Giới Ngục tháp. Cùng lúc ấy, những chấm đỏ kia cũng bao vây lấy Diệp Huyền.

Cùng lúc đó, ở một tiểu thành tại Cực Bắc chi địa xa xôi, một nữ tử áo vải đang nhóm lửa nấu cơm bỗng ngẩng đầu. Nàng nhìn về phía đường chân trời, trong mắt là vẻ khó tin: “Khí tức của tiên sinh…”

Bởi lẽ luồng sát ý và lệ khí này quá kinh khủng!

Huyết mạch biến dị!

Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người trong Phệ Linh tộc đều chấn kinh!

Ầm!

Ầm!

Uỳnh!

Lúc này, Diệp Linh bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Nàng nhìn về phía chân trời, huyết dịch của hắn đang cuồn cuộn giữa không trung, còn hắn thì dần mất đi sinh khí bởi huyết dịch đã rời khỏi cơ thể hắn.

Chỉ trong chớp mắt, bầu trời của Phệ Linh tộc đã biến thành một biển máu.

Khí tức xung quanh Diệp Huyền lập tức bùng phát bằng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Thế nhưng huyết mạch chi lực của hắn lại không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, ngược lại còn càng lúc càng lớn mạnh. Khi khí tức bên trong cơ thể hắn tan đi hết, huyết dịch của hắn bỗng trào dâng!

Khi huyết mạch của Diệp Huyền xông ra khỏi cơ thể hắn, một luồng lệ khí và sát ý bao trùm lên khắp Phệ Linh tộc!

Sinh cơ và tử khí!

Ở trong biển máu vô cùng vô tận ấy, hình như có một thứ gì đó xoẹt qua.

Sinh Tử cảnh!

Diệp Linh không nghĩ ngợi gì nhiều, nàng phất tay phải, một luồng sức mạnh to lớn lập tức bao bọc lấy huyết dịch. Ngay sau đó, huyết dịch được nàng cưỡng chế đưa trở lại cơ thể của Diệp Huyền!

Huyết dịch quay trở lại cơ thể, cả người Diệp Huyền run lên. Một luồng khí tức cuộn trào bên trong cơ thể hắn. Mà trong luồng khí tức ấy có ẩn chứa hai loại sức mạnh!

Đôi đồng tử của Diệp Linh co lại, nàng không tránh. Khi mũi kiếm của Diệp Huyền chỉ còn cách trán nàng nửa tấc thì hắn bỗng dừng lại.

Tuy nhiên lúc này, nàng đã không thể áp chế được huyết mạch của Diệp Huyền nữa rồi!

Diệp Linh đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng ngẩng đầu gào một tiếng, sau đó hắn quay người, hóa thành một đường huyết sắc kiếm quang và xông về phía bốn bạch bào lão giả.

Thế nhưng lúc này, huyết mạch của hắn đang được thi triển, cả người hắn vẫn đang nằm trong trạng thái điên cuồng, mất đi thần trí.

Rầm!

Do trước đó Diệp Huyền đã thôn tính thanh kiếm kia cộng thêm việc huyết dịch của hắn đột nhiên biến dị nên giờ hắn đã đạt đến Sinh Tử cảnh!

Uỳnh uỳnh!

Hắn xông đến, vung kiếm về phía bạch phát lão giả dẫn đầu kia. Bạch phát lão giả bước lên phía trước một bước. Trong ống tay áo của hắn ta có một phương ấn màu trắng, bên trong nó có ẩn chứa linh khí cực mạnh.

Đường bạch quang kia lập tức tan nát!

Diệp Linh vội vàng đặt tay lên vai Diệp Huyền, một luồng sức mạnh cực lớn bao trọn lấy hắn. Nàng không dám để hắn bước vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn, bởi lẽ như thế thì có thể thần trí của hắn sẽ bị ăn mòn hết sạch và lạc trong lệ khí mất!

Kiếm quang như máu, nhuộm đỏ cả bầu trời!

Trông thấy Diệp Huyền đang xông tới, bạch phát lão giả đi đầu đột nhiên chỉ tay lên trời. Một đường bạch quang xuất hiện trên đầu ngón tay hắn ta, sau đó xoẹt qua bầu trời.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền bổ một kiếm xuống.

Một luồng sức mạnh cực lớn đẩy lùi Diệp Linh về phía sau. Ngay sau đó, Diệp Huyền chém kiếm về phía nàng.

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Cứ để hắn giải tỏa hết sát ý và lệ khí trong người ra!”

Đột nhiên Diệp Huyền lại muốn ra tay. Lúc này, Liên Thiển xuất hiện bên cạnh Diệp Linh, nàng vội vàng ngăn cản Diệp Linh, lắc đầu: “Đừng áp chế, ngươi càng áp chế thì hắn càng nguy hiểm.”

Thanh kiếm trong tay Diệp Huyền run rẩy kịch liệt, cả người hắn cũng vậy, hình như hắn đang đấu tranh điều gì đó, nom rất đau khổ!

Bầu trời như rung chuyển. Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau. Trong lúc đó, Thiên Tru kiếm trong tay hắn bỗng bay ra.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Kiếm đã tới!

Ở phía xa, sắc mặt bạch phát lão giả kia biến đổi. Hắn ta lùi về phía sau một bước rồi bắt lấy Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền. Có điều mũi kiếm của Thiên Tru kiếm lại đâm thẳng vào trán của hắn ta khoảng nửa tấc!

Thiên Tru kiếm rung lên kịch liệt, thế nhưng nó không thể đâm thêm nửa tấc nữa!

Đúng lúc này, Diệp Huyền bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu của bạch phát lão giả. Không biết từ lúc nào mà trong tay hắn có thêm một thanh kiếm khác. Hắn cầm kiếm và bổ một đường xuống dưới.

Đường kiếm ấy như thể khiến cả đất trời này sụp đổ.

Lúc này, bạch phát lão giả đột nhiên nắm chặt Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền và đâm về phía bụng của hắn!

Tốc độ của hắn ta rất nhanh!

Thế nhưng hắn ta đã tính sai một chuyện rằng Diệp Huyền hoàn toàn không né tránh. Thế nên như hắn ta mong muốn, hắn ta đã đâm được kiếm vào bụng Diệp Huyền, còn kiếm của Diệp Huyền cũng chém lên đầu hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận