Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 448: Ta Còn Có Việc, Ngày Sau Gặp Lại!

Thanh âm vừa dứt, chân phải đột nhiên giẫm xuống, chốc lát, đã tới thẳng đỉnh đầu nam tử áo gai, cùng lúc đó, hai tay cầm kiếm chém xuống.

Đối với Diệp Huyền mà nói, hắn cũng không dám lộ quá nhiều, bất kể là Đại Địa chi kiếm, thậm chí là kiếm thế hắn cũng không dám lộ!

Một khi lộ ra, rất có thể sẽ kéo theo thân phận của hắn!

Nhìn thấy một kiếm này, nam tử áo gai thầm trở nên dữ tợn, đột nhiên điểm một chỉ lên ngực, thoáng cái, một cỗ khí tức cường đại trào ra, tiếp đó, liền đánh lên một quyền!

Oanh!

Nam tử áo gai nháy mắt bị đánh bay vài chục trượng, mà hắn vừa dừng lại, Diệp Huyền đã lần nữa xuất hiện trước mắt, tiếp đó, lại chém xuống một kiếm!

Một kiếm này của Diệp Huyền vô cùng đơn giản, thậm chí có thể không tính là kiếm kỹ, nhưng lại vô cùng bạo lực, vô cùng hữu hiệu!

Nhận thấy lực lượng ẩn trong kiếm của Diệp Huyền, nam tử mặc áo gai liền biến sắc, hắn đột nhiên lui sau mười trượng, tránh một kiếm của Diệp Huyền, cùng lúc, cũng đánh thẳng một quyền!

Nam tử mặc áo gai nhìn chằm chằm Diệp Huyền, giờ khắc này, ánh mắt hắn đã có chút ngưng trọng.

Bởi thanh đao này, đạt tới Thiên giai chí bảo!

Diệp Huyền hơi lắc cổ tay tê tê, sau đó ngẩng đầu nhìn nam tử mặc áo gai, người trước mặt này, không chỉ đạt tới Ngự Pháp cảnh, mà lúc còn là Vạn Pháp cảnh, cũng phải là Vạn Pháp cảnh chân chính!

Đao luân vừa hiện, chúng đệ tử Thương Kiếm tông xung quanh lập tức khẽ biến sắc.

Bành!

Nam tử áo gai cầm đao luân, tay trái đột nhiên bấm quyết, một khắc sau, thân hình lập tức hoa hư ảo, ngay sau đó, bốn phía Diệp Huyền xuất hiện tiếng cắt chém bén nhọn, cùng lúc đó, từng đạo đao ảnh mãnh liệt bổ tới!

Diệp Huyền đang muốn tiếp tục, đột nhiên, một cỗ lực lượng cường đại từ không gian trước mặt chấn động tới!

Thiên giai!

Một tiếng vang trầm xuất hiện, Diệp Huyền bị chấn lui liên tục, nhưng rất nhanh, chân phải đột nhiên giẫm mạnh, cả người lập tức dừng lại.

Diệp Huyền vội đưa kiếm ngăn cản!

Yên lặng một chớp mắt, nam tử mặc áo gai đột nhiên mở tay phải, trong tay, đột nhiên xuất hiện một thanh ám hắc đao luân!

Thật giả khó phân!

Nếu như không lộ chút át chủ bài, với thực lực hiện tại của hắn, mặc dù vẫn có thể giết đối phương, nhưng sợ là phải mất một hồi ác chiến!

Huyễn tượng!

Diệp Huyền hơi nhíu mày!

Mỗi đao đều như giả, thế nhưng cũng lại như thật!

Diệp Huyền đột nhiên xoay tay phải!

Tàn ảnh nháy mắt tiêu tan, chỉ còn Diệp Huyền cùng nam tử áo gai, mà hiện tại, đao luân trong tay nam tử áo gai đã vừa vặn bị kiếm của Diệp Huyền ngăn trở, thế nhưng, kiếm của Diệp Huyền cũng xuất hiện rất nhiều vết rạn.

Dưới tình huống không thể bại lộ thực lực, hắn căn bản không thể bảo hộ được kiếm này, bởi không có kiếm ý gia trì, kiếm này không thể chống lại Thiên giai linh khí. Hơn nữa, hắn cũng không thể lấy Thiên kiếm của bản thân, bởi nếu vậy, quá hấp dẫn ánh mắt người khác!

Dưới ánh mắt chăm chú của đám người xung quanh, Diệp Huyền đột nhiên đâm sang trái, trên mũi kiếm, ẩn hiện kiếm quang!

Bên dưới, Diệp Huyền hơi lui lại, tay cầm trường kiếm đưa sát mi tâm, dưới ánh mắt vô số người, Diệp Huyền khẽ buông kiếm trong tay!

Nếu như thi triển với người khác, khẳng định sẽ tạo thành hiệu quả mê hoặc. Đáng tiếc, Diệp Huyền không có mắt, hắn vẫn luôn dùng tâm nhãn để nhìn thế giới!

Ngay sau đó, trên không xuất hiện vô số hư kiếm, những hư kiếm này cản lại đám đao phong!

Một đạo kiếm minh vang tận vân tiêu!

Kiếm bay ra!

Keng!

Thấy kiếm của Diệp Huyền, đám đệ tử Thương Kiếm tông xung quanh đều hơi trầm xuống.

Cục diện hiện tại, Diệp Huyền đang gặp bất lợi!

Đúng lúc này, nam tử áo gai cách không xa đột nhiên ném đao luân trong tay, đao luân bay thẳng tới đỉnh đầu Diệp Huyền, rất nhanh, vô số đao phong từ trong đao chém ra, chém thẳng tới Diệp Huyền!

Rõ ràng, Chân kiếm không thể so với Thiên đao!

Cảm nhận biến hóa trên kiếm, Diệp Huyền hơi trầm xuóng.

Nam tử mặc áo gai lập tức lui mười trượng, thế nhưng, chuôi kiếm trong tay Diệp Huyền lại tăng thêm rất nhiều vết rạn.

Bành!

Nhìn thấy cảnh này, đám đệ tử Thương Kiếm tông kinh ngạc tới ngây người, cái này là kiếm kỹ gì vậy?

Lúc này, có người kinh hô:

- Thuấn Không Nhất Kiếm! Là Thuấn Không Nhất Kiếm, Thuấn Không Nhất Kiếm đã luyện tới cực hạn!

Thuấn Không Nhất Kiếm, luyện tới cực hạn, kỳ thực không phải là một thanh kiếm, mà là vô số thanh kiếm! Bởi vì thuấn không chính là nhanh, mà nhanh, có thể tạo thành rất nhiều kiếm!

Luyện một môn kiếm kỹ bình thường tới cực hạn đã không dễ, mà luyện một môn Thiên giai kiếm kỹ tới cực hạn, lại càng thêm càng thêm khó khăn!

Mà Diệp Huyền, nếu không có Không Gian đạo tắc, cũng khó có thể luyện Thuấn Không Nhất Kiếm tới mức này, ít nhất, trong thời gian ngắn là không được!

Đối diện, nam tử áo gai trở nên cực khó coi, hắn không nghĩ tới, sát chiêu của hắn lại bị Diệp Huyền dễ dàng phá giải như thế!

Nam tử áo gai đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện, đã đứng trước mặt nam tử áo gai, nam tử áo gai khẽ dữ tợn, đao luân trong tay trực tiếp chém tới, mà Diệp Huyền cũng đâm kiếm về trước!

Hắn không đỡ!

Nam tử áo gai gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Mà nơi xa, yết hầu nam tử áo gai đã cắm một thanh kiếm!

Mạnh mẽ kháng đòn!

Thế nhưng, hắn không chết!

Một hồi sau, Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, khóe miệng trào máu.

Nam tử áo gai, đứng vững tại chỗ.

Bởi nếu hiện hắn chuyển sang thủ, nháy mắt sẽ biến thành yếu thế, thậm chí có thể bị đánh giết!

Trong lúc này, huyết tính cùng dũng khí là quan trọng nhất!

Ai sợ chết, kẻ đó sẽ chết trước!

Giờ khắc này, thời gian như ngưng lại!

Tất cả nhìn chằm chằm vào kiếm cùng đao, cơ hồ cùng lúc, đã chạm tới yết hầu hai người.

Bành!

Xùy!

Một bóng người nháy mắt bay ra, một cái bay, trực tiếp bay hơn trăm trượng!

Mà bóng người này, chính là Diệp Huyền.

Lấy mạng đổi mạng!

Cơ hồ trong nháy mắt, nam tử mặc áo gai đã quyết đoán!

Giờ nên sao?

Nam tử áo gai cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng, hắn cũng không nghĩ Diệp Huyền sẽ liều như vậy, lại không hề chọn ngăn cản!

Diệp Huyền muốn lấy mạng đổi mạng?

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh kinh ngạc tới ngây người!

- Vì… vì sao…

Diệp Huyền vỗ vỗ ngực, rất nhanh, một kiện giáp mỏng bao trùm toàn thân, từ chân tới đỉnh đầu!

Diệp Huyền cười tiện:

- Lão tử có Thiên giai bảo giáp! Ngươi có tức hay không? Có tức hay không? Ha ha…

Nghe Diệp Huyền nói, thân thể nam tử áo gai khẽ co quắp, sau đó đã không còn khí tức.

Không biết là trọng thương mà chết, hay là bị tức chết!

Đám người xung quanh hơi ngây người, sau đó lập tức gầm rú, ánh mắt nhìn Diệp Huyền đầy hưng phấn xúc động, thậm chí còn có tôn kính!

Tôn kính, không đơn thuần là Diệp Huyền đủ mạnh, mà bởi trong lúc mấu chốt, Diệp Huyền đứng ra bảo hộ mặt mũi Thương Kiếm tông!

Mà mặt mũi Thương Kiếm tông, cũng mà mặt mũi chúng đệ tử bọn hắn!

Diệp Huyền vội tới trước mặt nam tử áo gai, thuần thục gỡ nạp giới cùng kiện Thiên đao kia xuống, sau đó ôm quyền với bốn phía:

- Chư vị, ta còn có việc, sau này còn gặp!

Nói xong, hắn xoay người chạy.

Đám người: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận