Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2309: Ác vậy sao?

Trong sân, hình như lão giả cảm nhận được điều gì đó, hắn ta đột nhiên quay đầu, sau đó sững sờ, cơ thể dần dần run lên.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới: "Cái lão kia, ngươi ngơ người ra đó làm gì? Còn không mau làm việc đi? Có muốn ăn cơm không đấy?"

Cơ thể già nua khẽ run lên, lão giả vội vàng với lấy cái chổi ở bên cạnh bắt đầu quét.

Ở phía không xa còn có người mắng chửi: "Cũng tại năm xưa cái lão chết dí này đuổi Diệp Huyền thiếu gia đi, bằng không Diệp gia ta cũng không rơi vào tình cảnh này..."

Trước Vọng Hương Đài, Diệp Huyền trầm mặc.

Thanh thành Diệp gia?

Hắn sắp quên mất luôn rồi!

Cảnh tượng bên trong gương đồng bỗng nhiên biến thành hoàng cung. Trước một tòa đại điện trong hoàng cung, một nữ tử mặc long bào nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc đó, cảnh tượng trong gương đồng dần dần biến mất.

Diệp Huyền cười he he: "Đúng vậy!"

Bên dưới Vọng Hương Đài, Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyền, nàng lạnh lùng mỉm cười.

Diệp Tri Mệnh chẳng tỏ vẻ gì cả: "Ngươi muốn xem lai lịch của ta chứ gì!"

Nữ tử khẽ vuốt ve người gỗ đó, một lát sau nàng lắc đầu: "Cái tên kéo quần lên là không nhận người nữa đó..."

Diệp Huyền nhìn chằm chằm gương đồng, trong gương đồng đột nhiên xuất hiện một vực thẳm cực lớn, vực thẳm này cứ như một cái miệng hung dữ nằm giữa vô số ngọn núi lớn. Cảnh tượng này có hơi mờ nên hắn không nhìn rõ lắm. Khi cảnh tượng dần trở nên rõ hơn, bên dưới vực thẳm truyền đến một giọng nói: "Kẻ nào dám nhòm ngó Đại Uyên!"

Lúc gặp được nữ tử này, Diệp Huyền chầm chậm siết chặt tay lại.

Sau một hồi trầm mặc, Diệp Tri Mệnh bèn bước lên Vọng Hương Đài. Diệp Huyền vội vàng truyền Phật pháp chi lực vào, gương đồng khẽ rung lên. Rất nhanh sau đó, cảnh tượng dần dần hiện lên.

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Đúng lúc đó, nữ tử mặc long bào kia bỗng xòe tay phải. Trên tay phải nàng có một người gỗ, người gỗ này giống Diệp Huyền.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: "Tri Mệnh, ngươi muốn lên xem không?"

Uỳnh!

Vẻ mặt của Diệp Huyền có hơi không được tự nhiên.

Cảnh tượng trong gương đồng kết thúc.

Diệp Tri Mệnh nhìn gương đồng, vẻ mặt nàng lạnh tanh.

Giọng nói này vừa dứt thì một luồng sức mạnh đột nhiên xộc lên.

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền lại hỏi: "Đại Uyên là nơi nào?"

Diệp Tri Mệnh nói :"Không so được với Âm Gian ngày xưa!"

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh: "Tri Mệnh, ngươi tới từ Đại Uyên?"

Diệp Huyền: "..."

Đại Uyên!

Diệp Tri Mệnh lườm hắn: "Bồ Tát là Nam Tạng Bồ Tát ở Phật Giới, hắn ta là một vị Bồ Tát vô cùng lợi hại. Vốn dĩ hắn ta có thể thành Phật, nhưng lại không làm thế."

Diệp Huyền gật đầu, hắn mỉm cười: "Vẫn là Tri Mệnh hiểu ta!"

Diệp Tri Mệnh lại nói: "Ta biết, chắc chắn ngươi lại muốn hỏi ta vị Bồ Tát với người kia là người nào đúng không?"

Diệp Tri Mệnh gật đầu.

Diệp Huyền khẽ nói: "Vậy cũng có nghĩa là nơi đó mạnh hơn Âm Gian bây giờ?"

Diệp Tri Mệnh gật đầu: "Có thể nói như vậy. Có điều, tiền đề là vị Bồ Tát với người kia không nhúng tay vào. Nếu như vị Phật Tổ và người kia nhúng tay vào thì trừ một vài thế lực đẳng cấp ra, không một thế lực nào có thể chống lại Âm Gian!"

Nói đến đây, nàng liếc Diệp Huyền một cái: "Đương nhiên, trừ cả cái tên nhị đại là ngươi đây nữa!"

Diệp Tri Mệnh chỉ bảo: "Không phải nơi tốt lành gì!"

Diệp Huyền vội vàng đi theo, hắn liếc nhìn Diệp Tri Mệnh: "Đại Uyên so với Âm Gian thì thế nào?"

Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa.

Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: "Chúng ta đi thôi!"

Diệp Huyền có hơi không hiểu: "Tại sao?"

Diệp Tri Mệnh khẽ nói: "Bởi vì hắn ta đã từng thề rằng ác quỷ ở địa ngục mà còn thì hắn ta sẽ không thành Phật."

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật: "Cái này chẳng phải hơi khó hay sao?"

Diệp Tri Mệnh gật đầu: "Độ khó không phải bình thường thôi đâu. Ngươi xem, tới bây giờ thiên đạo sụp đổ, ác quỷ càng ngày càng nhiều..."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ta hủy diệt Cực Lạc Chi Giới, vị Bồ Tát đó liệu có đánh ta hay không?"

Diệp Tri Mệnh mỉm cười lạnh lùng: "Ngươi nói xem?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thực sự rất mạnh sao?"

Diệp Tri Mệnh nói: "Ít nhất vài vạn năm trước thì đối phương đã là Chứng Đạo rồi! Hơn nữa, đối phương còn là một người bảo vệ đại đạo, cũng là người siêu độ đại đạo. Mà về siêu độ đại đạo, trong ba ngàn đại đạo hắn ta phải xếp thứ ba mươi. Hắn ta là một thiên thần hàng thật giá thật, hơn nữa còn là thiên thần đẳng cấp! Âm Gian chi chủ các đời trước còn phải kính trọng hắn ta, dẫu có là Đạo Đình cũng không dám đắc tội hắn ta!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi nói vậy làm ta thấy hơi hoang mang đấy!"

Diệp Tri Mệnh lạnh lùng cười: "Hoang mang gì chứ? Chẳng phải ngươi giỏi đánh nhau lắm còn gì? Cứ đánh nhau là xong!"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Tri Mệnh tiếp tục đi về phía trước, Diệp Huyền bước theo nàng, đoạn lại hỏi: "Người kia là ai?"

Diệp Tri Mệnh dừng bước, nàng trầm giọng nói: "Một người từng Phá Đạo rồi lại hối hận, sau đó hắn ta tự nhốt mình tại địa ngục tầng thứ mười tám ở Âm Gian, để đời đời kiếp kiếp này phải chịu sự dày vò của địa ngục!"

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền giật giật: "Đậu má, ác với mình như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận