Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1081: Sớm muốn luận bàn rồi

A Bố thấp giọng thở dài một tiếng, hắn ta bấm ngón tay một cái, một miếng vảy to bằng lòng bàn tay xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn sau đó hỏi: “Đây là gì?”

A Bố đáp với giọng lạnh nhạt: “Nhỏ máu lên đi!”

Diệp Huyền vội vàng bấm vào đầu ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ lên miếng vảy đó, trong nháy mắt, miếng vảy đó trực tiếp nhúc nhích, thoáng chốc, nó đã hóa thành một tia sáng đen chui vào trong người hắn.

Ầm!

Một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên phun ra từ trong cơ thể hắn, cùng lúc đó, trên người hắn đã có thêm một bộ lân giáp màu đen!

Bộ lân giáp này ngưng tụ ra từ miếng vảy không biết tên, hình dáng cũng không đẹp cho lắm, hơn nữa thoạt nhìn còn hơi cồng kềnh.

Diệp Huyền hơi ghét bỏ…

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền trở nên nặng nề hẳn đi.

Hơn nữa, nó còn có thể tự động khôi phục!

Trong nháy mắt Diệp Huyền bị đánh lùi trăm trượng!

Giáp này chính là đồ tốt!

Đúng lúc này, A Bố vẫy tay phải, Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền đã nằm trong tay hắn ta, ngay sau đó, hắn ta chém một nhát kiếm lên người Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhận lấy thanh kiếm, lúc này, A Bố nói: “Bộ giáp trên người ngươi tên là Thần Quy Huyền giáp, phẩm giai của giáp này là Đăng Phong, xét tới hiện tại, ta cũng chỉ từng thấy ba thần bảo có thể đả thương được nó, một trong số đó chính là thanh kiếm trong tay ngươi!”

Lúc này, A Bố lạnh lùng bảo: “Sao, chướng mắt à?”

Cách ở phía xa, A Bố liếc mắt nhìn Thiên Tru kiếm trong tay, sắc mặt cũng hơi phức tạp: “Sự sắc bén của thanh kiếm này chỉ sợ đã hơn cả thanh thần kiếm ở Hiên Viên gia!”

Ầm!”

Diệp Huyền cười lấy lòng: “Tiền bối, đây là giáp gì thế?”

Có thể kháng được Thiên Tru kiếm!

A Bố đáp: “Huyết phủ của Vu tộc và thần kiếm của Hiên Viên tộc!”

Sau khi dừng lại, hắn cúi đầu nhìn cơ thể mình, trên lân giáp đó có một vết kiếm rất sâu, nhưng vết kiếm này đang khôi phục với một tốc độ cực nhanh.

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Thanh thần kiếm của Hiên Viên tộc đó rất lợi hại sao?”

Nói xong, hắn ta mở lòng bàn tay ra, Thiên Tru kiếm bay về trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền hỏi: “Còn hai cái còn lại thì sao?”

Vẻ mặt của A Bố lập tức trở nên hơi cảnh giác: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Vẻ mặt của A Bố trở nên hơi nặng nề: “Rìu này là chí bảo của Vu tộc, nó được chế tạo từ máu, sát khí cực nặng, người bình thường hoàn toàn không có cách nào khống chế được.”

A Bố liếc mắt nhìn Thần Quy Huyền giáp trên người Diệp Huyền: “Giáp này có năng lực chữa lành mạnh mẽ, vì vậy chỉ cần đối phương không hủy diệt nó ngay trong một lần thì nó có thể trị liệu mãi, đương nhiên, nếu gặp phải một vài thứ thần kỳ ví dụ như thanh kiếm trong tay ngươi đây, lực phá hoại của kiếm vượt xa khả năng tự lành của nó vậy nó cũng sẽ bị phá hủy, cho nên ngươi cần phải cẩn thận với Hiên Viên tộc và Vu tộc.”

Diệp Huyền hỏi: “Vậy huyết phủ thì sao?”

A Bố nhẹ giọng đáp: “Nếu là bọn họ nhắm vào ngươi thì ngươi cứ chạy đi!”

A Bố cười bảo: “Kiếm này là thần kiếm trấn tộc của Hiên Viên tộc, khi thanh kiếm trong tay ngươi còn chưa xuất hiện thì nó chính là đệ nhất thần kiếm ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới! Đương nhiên, là thanh kiếm trong tay ngươi lợi hại hay là nó lợi hại, cũng chỉ có so đấu mới biết được.”

Diệp Huyền im lặng.

A Bố lắc đầu: “Bọn họ vẫn chưa nghiêm túc, tiểu tử, thế lực này cực kỳ không tầm thường, bây giờ bọn họ vì người sau lưng ngươi nên không dám toàn lực nhắm vào ngươi, nhưng một khi để bọn họ điều tra rõ ràng thực lực của người sau lưng ngươi, khi ấy bọn họ ra tay, sợ là ngay cả sức đánh trả ngươi cũng không có đâu!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Bọn họ đã nhắm vào ta rồi!”

Huyết phủ?

Vu tộc và Hiên Viên tộc!

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối, vậy Thần Điện thì sao?”

Thần Điện!

Diệp Huyền lại hỏi: “Tiền bối, bảo vật trấn môn của Đạo Môn là gì?”

Diệp Huyền: “…”

A Bố lạnh lùng đáp: “Chẳng liên quan gì đến ngươi!”

Diệp Huyền cười lấy lòng: “Ta chỉ hỏi thôi mà, không có ý gì khác!”

Thần Điện!

Hiên Viên gia!

Vu tộc!

Còn có một vài thế lực thần bí khác nữa…

Hắn lắc đầu thở dài: “Tiền bối, ngươi có biết đoán mệnh không?”

A Bố nhìn về phía hắn: “Có ý gì?”

Diệp Huyền đáp với vẻ khổ sở: “Ta muốn tìm người đoán mệnh giúp ta, xem có phải ta là mệnh thiên sát cô tinh trong truyền thuyết hay không! Tại sao mỗi khi ta đến một nơi, kẻ địch không chỉ càng ngày càng nhiều mà còn càng ngày càng lợi hại!”

A Bố: “…”

Tiểu Thất chợt bảo: “Nếu Thần Điện ra tay với ngươi, đến khi ấy nhớ thông báo cho ta!”

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất: “Tất nhiên!”

Tiểu Thất nhìn A Bố: “A Bố trưởng lão, ta nói chuyện riêng với hắn một lát!”

A Bố hơi gật đầu, hắn ta và hai vị cường giả Đăng Phong cảnh sau lưng Diệp Huyền lặng lẽ biến mất.

Tiểu Thất dẫn Diệp Huyền đi về phía xa, nàng nhẹ giọng bảo: “Luận bàn một trận không?”

Luận bàn!

Khóe miệng của Diệp Huyền hơi nhếch lên: “Đang có ý này!”

Luận bàn!

Hắn đã sớm muốn luận bàn với Tiểu Thất rồi!

Hắn cũng muốn xem rốt cuộc Tiểu Thất đã đến trình độ nào, đồng thời cũng muốn xem chiến lực chân chính của bản thân bây giờ.

Tiểu Thất quay người nhìn về phía Diệp Huyền, ngay sau đó hai người đồng thời xuất kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận