Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1650: Không phải sân khấu của ngươi

Không ai biết vì sao Ngũ Duy kiếp lại xuất hiện và xuất hiện như thế nào!

Cho dù là A La đã từng chống lại Ngũ Duy kiếp cũng không biết!

Chỉ biết mỗi một lần Ngũ Duy kiếp xuất hiện, đều sẽ làm cho một thời đại biến mất.

Tiểu Đạo lắc đầu, không nói gì cả.

Tiểu Phạn lại nhìn nàng, chờ đợi đáp án.

Một lát sau, Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Kiếp do tâm sinh, thay vì nói là Ngũ Duy kiếp, không bằng nói là chúng sinh kiếp. Về phần cái khác, ta cũng không tiện nói nhiều, nói nhiều thì các ngươi sẽ cảm thấy ta phản nhân loại, phản lại chúng sinh, vì vậy ta nên nói ít thôi!"

Tiểu Phạn trầm mặc.

Tiểu Đạo mỉm cười: "Còn có gì muốn hỏi không? Miễn không phải là một vài chuyện đặc biệt thì ta đều có thể trả lời ngươi, coi như trò chuyện đi! Dù sao thì ta vẫn phải nể mặt A La một chút!"

Cho nên nếu nói về tính thực dụng, nhất định là bảo vật Thiên Đạo Bút này càng có giá trị hơn.

Sắc mặt của Tiểu Đạo không hề thay đổi: "Chúng ta có thể đổi một đề tài nào đó vui vẻ hơn một chút không?"

Cho dù là Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền cũng không thể so sánh được, tuy rằng cấp bậc của Phàm kiếm chí cao, nhưng căn bản người bình thường không thể dùng Phàm kiếm!

Tiểu Phạn nói: "Sao lại nói như thế?"

Thiên Đạo Bút!

Tiểu Phạn cũng không nói gì mà đứng dậy rời đi.

Tiểu Phạn nhìn về phía Tiểu Đạo nói: "Vì sao Thiên Đạo Bút kia lại nhận hắn làm chủ?"

Tiểu Phạn gật đầu: "Vấn đề cuối cùng, liệu ngươi có bị tính kế không?"

Đó chính là viễn cổ siêu thần khí!

Nụ cười trên mặt Tiểu Đạo đột nhiên cứng ngắc!

Một lát sau, Tiểu Đạo lạnh lùng nói: "Bút kia không phải nhận hắn làm chủ."

Một lát sau, Tiểu Đạo lắc đầu cười, sau đó tiếp tục ngủ.

Cũng chỉ có chủ nhân của Phàm kiếm mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó!



Nghe vậy, hai mắt Tiểu Đạo híp lại.

Trong tiệm cầm đồ chỉ còn lại một mình Tiểu Đạo.

Bên hồ, Diệp Huyền nhìn hồ nước phía dưới, nước hồ trong suốt, có thể thấy được đáy hồ, ở sâu dưới đáy hồ có cá bơi qua.

Hắn đã ngộ ở đây được một canh giờ rồi, nhưng không thu hoạch được gì cả.

Diệp Huyền cứ lẳng lặng ngồi như vậy, xung quanh thỉnh thoảng có gió lạnh thổi tới, gió lạnh thổi qua khiến mặt hồ nổi lên rất nhiều gợn sóng.

Ý tứ của Tiểu Phạn rất rõ ràng, là muốn trợ giúp hắn lĩnh ngộ Phàm kiếm!

Ước chừng nửa tháng sau, Diệp Huyền đang ngồi bất động đột nhiên đứng lên, hắn duỗi thắt lưng một cái, sau đó cười nói: "Tiền bối, ta hiểu rồi."

Trong đình, Diệp Huyền ngồi trên mặt đất, hắn có chút mờ mịt!

Tầng thứ chín nói: "Nói thử xem nào!"

Diệp Huyền mở tay phải ra, Thiên Tru kiếm xuất hiện trong tay hắn: "Hiểu được Phàm kiếm là cái gì!"

Tầng thứ chín hỏi: "Hiểu cái gì?"

Mà phải làm sao mới có thể trở thành Phàm kiếm?

Một đêm qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, chân trời nổi lên một vệt màu trắng bạc, ngay sau đó, một mặt trời đỏ rực dần dần nhô lên.

Diệp Huyền hướng mặt về phía mặt trời đỏ kia, đột nhiên nở nụ cười.

Cứ như vậy, từng ngày từng ngày trôi qua, hắn cứ ngồi trong đình như vậy, mà trong khoảng thời gian này cũng không có ai đến quấy rầy hắn!

Mà hắn căn bản không thể đi hỏi người khác về chuyện này, không có bất kỳ người nào có thể giúp được hắn!

Rất nhanh sau đó sắc trời đã tối mà hắn vẫn còn ngồi ở trong đình, trên trời không có trăng cũng không có sao, là một khoảng trời u ám.

Diệp Huyền nhìn đáy hồ, chìm sâu trong suy nghĩ.

Phàm là gì?

Diệp Huyền cười nói: "Thật ra Phàm kiếm chính là bình thường, chính là đơn giản, chúng ta không nên nghĩ phức tạp về nó như vậy, nói một cách đơn giản chính là quy luật tự nhiên, thủy triều lên xuống, sinh lão bệnh tử, trời tối trời sáng, mặt trời mọc rồi lại lặn... Chúng rất phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản. Trái tim không phức tạp thì thế giới sẽ đơn giản, còn trái tim phức tạp thì thế giới sẽ phức tạp.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Thiên Tru kiếm trong tay, cười nói: "Kiếm chính là kiếm, sao lại nói là phàm?"

Một luồng kiếm ý cường đại đột nhiên từ trong cơ thể Diệp Huyền phóng lên trời, bay thẳng lên mây xanh.

Mà giờ khắc này, cả Đại Hoang quốc đều nghe thấy được một tiếng kiếm minh.

Đột nhiên bên hồ có thêm một tiểu nữ hài!

Tiểu Phạn!

Không lâu sau khi Tiểu Phạn vừa xuất hiện, Hoang Tĩnh cũng xuất hiện bên cạnh nàng.

Hoang Tĩnh nhìn cái đình kia, nhẹ giọng nói: "Hắn thành công rồi."

Tiểu Phạn gật đầu: "Trong dự liệu!"

Tiểu Phạn lắc đầu: "Nơi này không phải sân khấu của ngươi. Ngươi phải vượt sóng sẽ càng có nhiều lợi ích hơn.”

Diệp Huyền cười nói: "Muốn đuổi ta đi sao?"

Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên nói: "Đi cùng ta, sau đó ta sẽ đưa ngươi ra ngoài!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Phạn gật đầu: "Đối với ngươi mà nói, kiếm đạo vừa mới bắt đầu."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta chỉ là Nhập Phàm thôi sao?"

Tiểu Phạn gật đầu.

Hoang Tĩnh nói: "Ngươi chém không đứt được sao?"

Tiểu Phạn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không thể chém, trừ phi giết chết hắn."

Hoang Tĩnh im lặng.

Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện trước mặt hai nữ tử.

Hắn cười nói: "Ta đã đạt Phàm kiếm rồi!"

Tiểu Phạn lại lắc đầu: "Chỉ là Nhập Phàm?"

Diệp Huyền có chút kinh ngạc: "Sao lại nói như vậy?"

Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyền: "Phàm kiếm chia làm ba cấp độ, Nhập Phàm, Siêu Phàm, Thoát Phàm."

Hai mắt của Hoang Tĩnh híp lại: "Ngươi nói là nhân quả trên người hắn?"

Tiểu Phạn nhẹ giọng nói: "Hắn còn có rất nhiều việc phải làm, mà Đại Hoang quốc ta tốt nhất là không nên dính vào những chuyện kia."

Hoang Tĩnh có chút khó hiểu: "Vì sao?"

Tiểu Phạn lắc đầu: "Không thể!"

Hoang Tĩnh nói: "Chi bằng để cho hắn ở lại chỗ này?"

Hoang Tĩnh nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn nói: "Trái tim hắn quá nóng nảy, sự nóng nảy này sẽ cản trở kiếm đạo của hắn, cũng sẽ làm cho kiếm tâm của hắn bị dính bụi, chỉ cần hắn ngồi xuống, lắng đọng lại nội tâm của mình thì sẽ hiểu được rất nhiều chuyện."

Lầu chín nói: "Nàng ấy nói có lý. Ngươi không thể từ từ phát triển mà phải đi vượt sóng gió.”

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận