Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 934: Thoạt Nhìn Ta Rất Yếu Sao?

Hậu sơn Kiếm tông.

Diệp Huyền còn đang điên cuồng nghiên cứu không gian, dưới sự chỉ dạy của A Việt, trình độ nắm giữ và lý giải của hắn đối với không gian có thể nói là tăng nhanh như gió!

Mà trong lúc này, hắn cũng không hề vận dụng Không Gian đạo tắc!

Dựa theo ý tứ của A Việt, nếu như bây giờ hắn vận dụng Không Gian đạo tắc, đó chính là sử dụng ngoại vật, chỉ có sau khi hắn chính thức thấu triệt không gian nhất đạo, lại vận dụng đạo tắc này, mới có thể hoàn toàn phát huy hết uy lực của Không Gian đạo tắc!

Hơn nữa, cũng chỉ có như thế, cắn trả hắn phải chịu mới có thể giảm xuống thấp nhất!

Nửa vầng trăng đã qua!

Một ngày này, Diệp Huyền ngồi xếp bằng ở bên vách núi, ở trước mặt hắn không xa, A Việt lẳng lặng đứng đấy.

Ngoại trừ A Việt, còn có Diệp Linh!

Nói xong, nàng bấm tay một cái, Không Gian đạo tắc bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Tự tin!

A Việt nhìn về phía Diệp Huyền, khẽ gật đầu:

- A Việt cô nương, hiện tại ta cảm thấy không cần vận dụng Không Gian đạo tắc cũng được.

Đúng lúc này, không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên bắt đầu cắt chém, những không gian kia tựa như bị lưỡi dao xẹt qua, trực tiếp xuất hiện từng vết rách thật dài!

- Tự tin là một chuyện tốt, có điều, tự tin quá mức, đây rõ ràng là một chuyện xấu.

Lúc này thương thế của Diệp Linh đã triệt để khôi phục, không chỉ như thế, mỗi ngày nàng đều đi theo A Việt để tu luyện.

Hiện tại, đối với không gian, bản thân hắn thấy tạo nghệ của hắn đã rất rất sâu, bởi vậy, hắn vô cùng tự tin!

Đó cũng không phải do ngoại lực tạo thành cắt chém, mà là cắt chém không gian chân chính, có khác biệt rất lớn về bản chất, phương diện uy lực, cũng có khác biệt ngày đêm.

Đối với Diệp Linh, A Việt dường như hết sức ưu ái, thường xuyên chỉ bảo nàng, mà được A Việt chỉ điểm, tu vi của Diệp Linh cũng tăng nhanh như gió.

Diệp Huyền nhìn về phía A Việt:

- Được rồi, vậy ta thử vận dụng Không Gian đạo tắc này một chút!

- Khá tốt! Hiện tại, ngươi có thể vận dụng Không Gian đạo tắc.

Nói xong, hắn mở ra lòng bàn tay, Không Gian đạo tắc đột nhiên rơi vào trong tay hắn.

A Việt cười lạnh:

Diệp Huyền cười nói:

Lúc này, thanh âm của A Việt vang lên:

- Thôi động nó!

Thân thiết!

- A Việt cô nương, phải dùng như thế nào?

Diệp Huyền nghe vậy, vội vàng gật đầu, hắn bắt đầu thao túng những không gian kia, rất nhanh, không gian trước mặt hắn bắt đầu gây dựng lại với một tốc độ cực nhanh, tốc độ kia quá nhanh chóng, khiến cho Diệp Huyền trực tiếp ngây dại.

Diệp Huyền nhìn về phía A Việt:

Tựa như hắn chính là chủ nhân của không gian này!

Không chỉ như thế, lúc hắn thao túng những đường cong không gian này, không có bất kỳ trở ngại nào!

Nhanh hơn ít nhất là không dưới gấp mười lần!

A Việt nói:

Đây là chuyện trước đó hoàn toàn không có!

A Việt đột nhiên nói:

- Ngươi thử thao túng không gian xung quanh đây một chút đi!

Diệp Huyền gật đầu, huyền khí phun trào, thôi động đạo tắc, rất nhanh, Không Gian đạo tắc hóa thành một tia sáng trắng chui vào giữa chân mày của hắn.

Không chỉ như thế, giờ khắc này, lúc hắn đang cố gắng cảm thụ không gian này, không gian này lại rất thân thiết với hắn!

Diệp Huyền vội vàng cảm thụ không gian bốn phía, mà đúng lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, bởi vì hắn phát hiện, không gian xung quanh đây phi thường rõ ràng, rõ ràng hơn trước đó ít nhất cũng là không dưới gấp mười lần!

- Cảm thụ!

Loại cảm giác này, quá kỳ diệu!

Diệp Huyền không dừng lại, hắn lại bắt đầu lợi dụng cắt chém không gian, khi trong đầu hắn vừa nổi lên ý nghĩ này, không gian trong vòng trăm trượng trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện mấy trăm vết nứt không gian...

Cắt chém không gian!

Diệp Huyền ngây dại!

Đúng lúc này, A Việt lại nói:

- Ngươi còn có khả năng lợi dụng không gian tạo ra thành bích không gian!

Nghe vậy, tay phải của Diệp Huyền vươn ra phía trước tìm tòi, sau đó nhẹ nhàng nắm lại, vừa nắm, không gian trước mặt hắn trực tiếp bắt đầu tầng tầng co vào, gần như là trong nháy mắt, không gian trước mặt hắn đã áp súc thành một đạo thành bích không gian, mà thành bích không gian này, dày đến mức trực tiếp kinh trụ hắn.

Rất rất dày, cho dù một cường giả Chứng Đạo cảnh ra tay cũng không thể rung chuyển!

Đương nhiên, đây là công lao của Không Gian đạo tắc!

- Nếu không, ta giết chết nó trước a?

Diệp Huyền đột nhiên nói:

A Việt cười lạnh, không nói.

- Hẳn là sẽ không!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Một khi phá tháp trong cơ thể ngươi khôi phục lại thần trí, nhất định nó sẽ giết chết ngươi đầu tiên!

A Việt cười lạnh:

- Bây giờ ngươi cũng chỉ mới nắm giữ một chút da lông mà thôi, không gian nhất đạo, vô cùng vô tận, có rất ít người có thể hoàn toàn nắm giữ nó. Nếu ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ nó, một ý niệm của ngươi, có thể trực tiếp cải biến không gian của vùng vũ trụ này, thậm chí có thể gây dựng lại không gian của vùng vũ trụ này!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói:

- Thật sao?

A Việt lãnh đạm nói:

- Ngươi muốn làm đến trình độ như ta nói tới, cần ít nhất là một vạn năm! Cho nên, ngươi dẹp hy vọng đó đi! Bởi vì ngươi không sống nổi một vạn năm!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vì sao ta không thể sống tới một vạn năm?

A Việt nhìn về phía Diệp Huyền:

- Cường đại?

- A Việt cô nương, Không Gian đạo tắc này, thật cường đại!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Cảm giác giống nhau sao?

Cách đó không xa, A Việt lãnh đạm nói:

Dưới tình huống bình thường, không gian này sẽ không cách nào làm được như vậy, có thể nói, Không Gian đạo tắc đã tăng cường cho không gian này, khiến không gian này càng trở nên mạnh mẽ!

A Việt: "..."

Lúc này, Giới Ngục Tháp đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Giới Ngục Tháp trực tiếp đụng thẳng tới phía hắn!

Diệp Huyền xoay người chạy:

- Chỉ đùa một chút a! Đùa giỡn a...

Một bên, nhìn Diệp Huyền bị đuổi cho chạy khắp nơi, Diệp Linh che miệng nở nụ cười.

Đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Linh, sau một khắc, đạo tàn ảnh kia bắn thẳng tới phía Diệp Linh!

Nhìn thấy một màn này, A Việt đột nhiên giận dữ:

- Ta còn đang ở đây mà dám động thủ, thoạt nhìn ta rất yếu sao? A???

Thanh âm của A Việt vừa dứt, nàng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Oanh!

A Việt vừa mới biến mất, đạo tàn ảnh kia trực tiếp bay ra ngoài, vừa bay, bay ra ngoài trọn vẹn mấy trăm trượng, mà hắn vừa mới dừng lại, không gian chung quanh hắn trực tiếp áp súc lại, tạo thành một lồng giam không gian, giam chặt hắn ở trong đó!

Là một tên người áo đen!

Diệp Huyền xuất hiện trước mặt người áo đen, người sau cười gằn nói:

- Diệp Huyền, ta chính là...

Lúc này, Diệp Huyền đưa tay chém ra một kiếm.

Xuy!

Người áo đen trong nháy mắt đã bay đầu.

Đầu lâu kia chậm rãi rơi xuống đất, mà hai mắt hắn lại trợn lên, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.

Diệp Huyền thu hồi kiếm:

- Nói nhiều!

Một bên, A Việt nhìn về phía Diệp Huyền:

- Không hỏi xem kẻ nào phái tới sao?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Không quan trọng!

A Việt hỏi:

- Vì sao?

Diệp Huyền mặt không biểu tình:

- Mặc kệ là do ai phái tới, chỉ cần hắn dám phái người đến, ta dám giết sạch.

A Việt suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Hiện tại ta lại phát hiện một vấn đề, không biết có nên nói cho ngươi biết hay không!

Diệp Huyền hỏi:

- Vấn đề gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận