Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1370: Tìm Diệp Linh ư?

Tiểu Thất gật đầu, nàng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Trong đầu nàng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những hình cảnh mà nàng chưa từng trải qua. Chúng lẻ tẻ, giống như những mảng kí ức còn khuyết vậy. Điều này khiến Tiểu Thất thấy hơi bực dọc.

Nàng lại đang giác ngộ được điều gì sao?

Tiểu Thất lắc đầu: “Ta chính là ta!”

Nói đoạn, tay phải của Tiểu Thất siết chặt lấy kiếm, thanh kiếm bắt đầu run rẩy.

Ở tinh không xa xôi, sau khi vượt qua phong ấn của Liên Thiển, Diệp Huyền tới một không gian mờ mịt. Hắn liếc mắt nhìn, chỉ thấy một mảng hư vô chứ chẳng thấy gì cả!

Diệp Huyền quét mắt nhìn xung quanh, tay phải hắn nắm chặt kiếm, âm thầm phòng bị.

Tuy nhiên xung quanh lại chẳng có động tĩnh gì cả!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Liên Thiển cô nương, có thấy có gì bất ổn không?”

“Vâng!”

Nữ tử cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Từ vị trí của nàng vừa hay có thể nhìn thấy Lưỡng Giới Thiên: “Bọn họ thất bại rồi.”

“Bẩm Sách sư, hình như muội muội của hắn đã biến mất.”

Lúc này, có một nữ tử chầm chậm bước tới bên cạnh nam tử kia. Nàng mặc y phục màu xanh đậm, tóc dài tới tận eo. Trên tay cánh tay nàng là một dải lụa màu vàng, lụa dài chạm đất và khẽ bay bay trong gió.

Nghe Liên Thiển nói vậy, chân phải Diệp Huyền lập tức dùng lực. Ngay sau đó, cả người hắn đều biến mất, tiến vào Không Minh cảnh.

Sách sư nói: “Kẻ cười đến cuối cùng mới là vương giả, không phải sao?”

Liên Thiển không lên tiếng.

Sách sư mỉm cười: “Bọn họ đã khinh địch. Tứ Duy vũ trụ không hề yếu kém như chúng ta tưởng tượng, hay nói một cách khác mấy người xuất sắc kia không hề yếu một chút nào.”

Đúng lúc đó, có một giọng nói vang lên: “Nghe đồn người này cực kì coi trọng muội muội của hắn, chúng ta có nên ra tay từ muội muội của hắn không?”

Diệp Huyền chau mày. Đúng lúc ấy, Liên Thiển bỗng nói: “Ẩn thân!”

Diệp Huyền âm thầm nhìn về phía không xa. Nơi đó có một nam tử, trên người nam tử ấy khoác áo bào bằng lông vũ, trên đầu quấn một chiếc khăn màu trắng, trong tay là một cái quạt, trên gương mặt là một nụ cười kì lạ như kiểu hắn ta đang nắm trong tay mọi thứ vậy.

Sách sư nhìn xuống phía dưới, hắn ta nói: “Bởi vì có thể bọn họ rất mạnh.”

“Thì tìm! Cứ tìm theo chân dung ấy!”

Nữ tử nhìn Sách sư, hỏi: “Phủ chủ muốn mượn dao giết người?”

Nữ tử nghiêng đầu nhìn Sách sư: “Hiện giờ có rất nhiều người đang cười nhạo Vạn Duy học phủ của chúng ta.”

Nữ tử trầm giọng nói: “Phủ chủ tại sao không hạ lệnh, cho bọn họ biết tay?”

Lâm Lang nhìn Sách sư và nói: “Trước kia ta có nghe loáng thoáng, ngươi phái người đi tìm muội muội của hắn đúng không?”

Lâm Lang nói: “Không được xem thường chính mình, không được xem thường bất cứ ai!”

Nói đến đây, hắn ta lại liếc nhìn xuống bên dưới: “Khi đối đầu với kẻ địch thì không có cái gọi là bỉ ổi, chỉ có thắng thua mà thôi.”

Nữ tử khẽ chau mày: “Những người dưới đó thực sự mạnh như vậy sao?”

Diệp Huyền đang âm thầm quan sát tất cả, song hắn không ra tay.

Sách sư mỉm cười: “Nếu như có thể mượn dao của người khác để giết người thì tốt quá. Có điều ta đoán phủ chủ không muốn làm vậy, mà muốn mượn tay người khác để làm ảnh hưởng đến Diệp Huyền và những người phía sau hắn!”

Diệp Linh là người có thể áp chế huyết mạch của hắn bất cứ lúc nào!

Nếu là trước kia chắc chắn Diệp Huyền sẽ không màng tất cả để đi giết cái tên Sách sư kia. Thế nhưng hiện giờ hắn sẽ không làm thế, bởi lẽ chỉ có hắn mới biết hiện giờ Diệp Linh đáng sợ đến mức nào!

Tìm Diệp Linh ư?

Sách sư liếc nhìn nữ tử, hắn ta mỉm cười: “Lâm Lang, ngươi còn nhớ lời răn mà tiên tri để lại cho Vạn Duy học viện không?”

Lâm Lang nói: “Để ta đi thử sức với kẻ được người ta gọi là thiên tài ở Tứ Duy vũ trụ xem sao!”

Nói đoạn, nàng bèn bay đi.

Sách sư đứng nguyên tại chỗ và mỉm cười, sau đó hắn ta cũng quay người rời đi.

Sách sư gật đầu: “Rất nhiều người đã chết vì khinh địch. Sư tử đấu với thỏ cũng phải dốc hết sức mà đấu!”

Sách sư lại nói: “Đối đầu với kẻ địch không thể cứ dùng bạo lực mãi được. Chúng ta cần phải tìm được điểm yếu của kẻ địch rồi tấn công vào nơi mỏng manh yếu ớt nhất của hắn ta bằng sức mạnh mạnh nhất, làm ít công to! Mà điểm yếu của Diệp Huyền là gì? Chính là muội muội của hắn! Tìm được điểm yếu này của Diệp Huyền xong thì chắc chắn chúng ta sẽ thắng!”

Lâm Lang trầm mặc.

Sách sư mỉm cười, hắn ta đáp: “Có phải ngươi thấy ta rất bỉ ổi không?”

Đương nhiên, không cần biết nàng mạnh bao nhiêu, suy cho cùng nàng vẫn là muội muội của hắn!

Về điểm này thì không ai có thể thay đổi được.

Diệp Huyền quay người rời đi. Rất nhanh sau đó, hắn tới trước một tế đàn. Bên trên tế đàn đó có bốn cường giả mặc hắc bào đang đứng. Ở chính giữa bốn người đó là một quả cầu màu đỏ. Lúc này, quả cầu đó đang không ngừng tỏa ra những luồng khí tức màu đỏ. Mà những luồng khí tức này đang chầm chậm lan ra phong ấn của Liên Thiển.

Ăn mòn!

Chúng đang ăn mòn phong ấn của Liên Thiển!

Diệp Huyền liếc nhìn bốn người kia, tiếp theo đó hắn biến mất.

Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, sắc mặt bốn người trên tế đàn lập tức thay đổi. Bốn người họ lập tức thu tay. Ngay lúc đó, một đường kiếm quang lóe lên trên tế đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận