Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 413: Phần Tẫn

Tư Đồ Minh không biết Diệp Huyền đã làm gì để thuyết phục Ma tông cùng Quỷ tông rút đi, thế nhưng hắn biết, nếu nghe Diệp Huyền nói, rất có thể hắn cũng không thể nào động thủ.

Bởi, Ma tông cùng Quỷ tông đều có thể bị Diệp Huyền khuyên lui, mà Tư Đồ gia, cũng không mạnh hơn Ma tông với Quỷ tông là bao!

Diệp Huyền phải chết!

Bất kể sau lưng Diệp Huyền có tồn tại cỡ nào, đều phải chết!

Đây chính là thái độ của Tư Đồ Minh.

Bởi Diệp Huyền cùng An Lan Tú của An gia có quan hệ, mà An Lan Tú, là nữ nhân mà Tư Đồ gia nhất định phải lấy được. Trừ đó ra, nếu Diệp Huyền thông đồng với Hộ Giới minh, lúc đó với Tư Đồ gia mà nói, thực sự vô cùng bất lợi.

Cho nên, vì sợ thêm chuyện, Tư Đồ Minh hắn chọn trực tiếp động thủ!

Mà Diệp Huyền cũng không nghĩ tới, Tư Đồ Minh lại không cả cho hắn thời gian nói.

Oanh!

Giờ phút này, sắc mặt Tư Đồ Minh vô cùng ngưng trọng, gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Mà Tư Đồ Minh, cũng lui trọn vẹn mười trượng!

Bất kể thế nào, Tư Đồ Minh mang theo một cỗ lực lượng cuồng bạo lao tới, cỗ lực lượng này tựa như cuồng phong vũ bão, tựa như có thể phá hủy hết thảy.

- Cùng xuất thủ!

Đánh thế nào?

- Thực sự đã coi thường ngươi! Khó trách Hộ Giới minh muốn diệt trừ ngươi, nếu là là Hộ Giới minh, cũng tuyệt không cho phép ngươi tồn tại!

Diệp Huyền không dám phân tâm, vội tĩnh khí ngưng thần, sau một khắc, mới bước nhanh một bước, kiếm cũng chém xuống.

Không đánh lại a!

Hai cỗ lực lượng vừa tiếp xúc, rừng rậm bốn phía lập tức bị quấy tới nát bấy, mà Diệp Huyền trực tiếp bị đánh lui mấy chục trượng, hai tay cầm kiếm cắm vào đất mới kìm lại được!

Cũng là Chân Ngự Pháp cảnh!

Uy thế một kiếm này, vậy mà không kém hơn Tư Đồ Minh bao nhiêu!

Hai tên Chân Ngự Pháp cảnh!

Nói xong, hắn nhìn về phía bên phải Diệp Huyền:

Thanh âm Tư Đồ Minh vừa dứt, một lão giả đột nhiên xuất hiện bên phải Diệp Huyền.

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ngày đó Thương Mộc học viện không giết được ngươi, chính bởi từ đầu bọn hắn không xuất động chí cường giả, nếu không ngươi đã sớm chết một trăm lần. Lão phu không ngu xuẩn như Thương Mộc học viện, nếu đã muốn trừ ngươi, rất không thể cho ngươi bất cứ cơ hội nào!

Tư Đồ Minh châm chọc nói:

Thực sự quá coi trọng hắn!

Rõ ràng là muốn tuyệt sát Diệp Huyền!

Sắc mặt Diệp Huyền trở nên có chút khó coi, hắn không nghĩ tới, vì giết hắn mà Tư Đồ gia lại xuất động tới hai tên Chân Ngự Pháp cảnh!

Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền bước lên một bước, giữa chân mày đột nhiên ẩn hiện một tòa tiểu tháp.

Hai tên Chân Ngự Pháp cảnh đồng thời xuất thủ, cảnh tượng đó kinh khủng tới cỡ nào?

Tư Đồ Minh như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, lập tức cười lạnh:

- Bớt hoa ngôn xảo ngữ, hôm nay, dù ngươi có nói rách cả trời, lão phu cũng quyết chém ngươi!

Nói xong, hắn đã biến mất.

Một bên khác, lão giả kia cũng đột nhiên biến mất, hóa thành một đạo hắc tuyến lao tới.

Nói xong, hắn cùng lão giả bên phải liền muốn động thủ.

- Ta cảm thấy, hiệp nghị lúc trước của chúng ta còn có thể cứu vãn, ngươi…

Nói xong, hắn chân thành nói:

- Chậm đã!

Giới Ngục tháp vừa xuất hiện, thương khung đột nhiên tối sầm, mà Tư Đồ Minh cùng lão giả Chân Ngự Pháp cảnh kia cũng như bị định thân tại chỗ.

Đỉnh đầu bọn hắn, cùng lơ lửng mộ chữ “Tù” hắc sắc.

Ánh mắt hai người, đầy vẻ không thể tin nổi.

Giới Ngục tháp vừa hiện, thân thể Diệp Huyền liền run lên, vô cùng run rẩy, khuôn mặt run lên từng chặp, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Tư Đồ Minh đầy vẻ hoảng sợ, bởi vô luận hắn làm thế nào, cũng không thể động được một chút!

Tư Đồ Minh ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, run giọng nói:

- Ngươi, thứ này là vật gì…

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhếch lên, nở nụ cười dữ tợn:

- Ngươi… ngươi… đoán xem!

Có điều, lần này hắn có linh thạch!

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Huyền vội xem Giới Ngục tháp, như hắn sở liệu, Giới Ngục tháp lần nữa bị đóng lại.

Lần này, Diệp Huyền cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

Diệp Huyền nằm trên đất, đại địa chi lực không ngừng tràn vào thân thể, bắ đầu chữa trị thân thể hắn.

Đạo tắc!

Mà lúc này, mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện một chữ “Thổ” nhỏ.

Nhận thấy cảnh này, Tư Đồ Minh thầm hoảng hốt, vội nói:

- Diệp Huyền, chuyện gì cũng có thể nói, lão phu thề, nếu ra ngoài sẽ tuyệt không trả thù ngươi, Tư Đồ gia ta cam nguyện thần phục ngươi…

- Nãy muốn tâm sự với ngươi, ngươi không nghe… giờ lão tử không có hứng thú nói chuyện!

Diệp Huyền trả lời.

Mà câu nói này, cũng là câu cuối cùng mà hai người Tư Đồ Minh nghe được.

Rất nhanh, Tư Đồ Minh cùng lão giả trực tiếp hóa hư vô, chỉ để lại hai cái nạp giới.

Bên ngoài, Diệp Huyền lập tức quỵ xuống, trời đất như quay tròn, thực muốn đi ngủ!

Không thể ngủ!

Diệp Huyền cắn đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt khiến hắn thanh tỉnh hơn không ít.

Mà đúng lúc này, chữ “Tù” trên đỉnh đầu dần chuyển sang màu máu!

Trong tháo, hai người Tư Đồ Minh hoảng sợ nhìn bốn phía, cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn vượt qua nhận biết của bọn hắn.

Thanh âm vừa dứt, Giới Ngục tháp rung lên kịch liệt, sau một khắc, Tư Đồ Minh cũng lão giả trực tiếp biến mất, lúc lần nữa xuất hiện, đã trong Giới Ngục tháp.

- Thu!

Tư Đồ Minh đang muốn nói, Diệp Huyền đột nhiên cả giận:

Giờ phút này, ngay cả nói cũng có chút đông cứng.

Bởi trên người hắn, có hai thanh Thiên kiếm, một kiện Thiên giáp, bốn mươi lăm ức linh thạch, còn có một đầu cực phẩm linh mạch.

Đầu linh mạch này là hắn lấy đi từ Thương Lan học viện, Thương Lan học viện tạm thời giải tán, hắn đương nhiên phải lấy linh mạch đi.

Diệp Huyền bắt đầu để Giới Ngục tháp thôn phệ linh thạch, chỉ một chốc, Giới Ngục tháp đã nuốt hết mười ức cực phẩm linh thạch, thế nhưng, vẫn chưa có dấu hiệu mở ra!

Chuyện gì vậy?

Diệp Huyền đầy nghi hoặc, hơi yên lặng một chút, hắn lại tiếp tục để Giới Ngục tháp thôn phệ linh thạch…

Một ức…

Hai ức…

Năm ức…

Mười ức…

Cuối cùng, Giới Ngục tháp thôn phệ hết mười ức linh thạch nữa, Giới Ngục tháp mới lần nữa mở ra.

Hai mươi ức cực phẩm linh thạch!

Diệp Huyền nằm trên đất, thần sắc hận sinh không thể luyến!

Hai mươi ức!

Trọn vẹn gấp đôi lần trước!

Trái tim hắn như đang nhỏ máu, giờ phút này, hắn hận không thể nghiền xương hai người Tư Đồ Minh thành tro!

Bốn mươi lăm ức linh thạch vừa vào tay chưa âm, cứ vậy bị cắn mất một nửa. Mà quan trọng nhất lần, cứ thế này, nếu lần sau hắn sử dụng Giới Ngục tháp nữa…

Hắn thực không dám nghĩ tới.

Bởi nếu mỗi lần thôi động, cần tới cái giá gấp đôi lần trước…

Diệp Huyền khóc không ra nước mắt!

Giới Ngục tháp này, thực con mẹ nó quá tốn tiền!

Cứ như vậy, hắn nằm trên đất chừng nửa canh giờ, mới chậm rãi khôi phục lại. Vừa khôi phục, hắn vội lấy nạp giới của hai người Tư Đồ Minh.

Trong nạp giới thứ nhất, có một kiện Thiên giai binh khí, là một cây thương, thương dài năm trước, toàn thân xích hồng, tựa như dùng dung nham để chế tạo, quanh thân tản ra một cỗ khí tức nóng rực. Thế nhưng, mũi thương lại lạnh như sương, lạnh tới thấu xương.

Thương tốt!

Nhìn thấy cây thương này, Diệp Huyền thầm giật mình, cấp bậc của nó, có vẻ như còn cao hơn hai thanh Thiên kiếm của hắn!

Mà Thiên giai, cũng chia tốt xấu. Đơn giản để hiểu thì phân thành cực phẩm, thượng phẩm cùng hạ phẩm.

Cây thương này, ít nhất là Thiên giai thượng phẩm!

Giá trị liên thành!

Vẻ không vui lúc trước lập tức bị quét sạch!

Có điều cũng dễ hiểu, Tư Đồ Minh cũng là gia chủ thế lực lớn, nếu trên người không có đồ tốt, đó mới là chuyện lạ!

Diệp Huyền cầm trường thương, chuôi thương khắc hai chữ: Phần Tẫn!

Phần Tẫn thương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận