Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 464: Bảo Vật!

Đạo tắc!

Sở dĩ hắn quay lại, bởi vì đạo tắc!

Đại thần trên tầng hai nói, nơi này có khí tức đạo tắc!

Thế nên, hắn không thể không trở lại.

Trong thụ ốc, hai nữ cứ thế nhìn Diệp Huyền, nhìn tới mức khiến hắn có chút mất tự nhiên.

Mỹ phụ kia đột nhiên nói:

- Không phải là ngươi muốn đi sao?

Diệp Huyền cười ngượng:

Nghe vậy, mỹ phụ đột nhiên co rút khóe miệng:

Lúc này, tộc trưởng Cổ Vu tộc đột nhiên nói:

Diệp Huyền vội nói:

Diệp Huyền: “…”

Mỹ phụ đột nhiên cắt lời Diệp Huyền:

- Đa tạ tộc trưởng!

- Không đi, không đi, ta mới tới Cổ Vu tộc, đã bị nơi này hấp dẫn. Nếu hai vị không ngại, ta muốn ở lại mấy ngày, ta…

- Nếu ngươi thích ở lại, vậy cứ ở lại đi!

- Tiểu tử ngươi, miệng lưỡi trơn tru, cười đùa tí tửng, tuyệt không phải người an phận. Như lời ngươi nói, chuyện Thương Kiếm tông cùng Cổ Vu tộc có kết minh hay không, đó là chuyện của cao tầng chúng ta, còn ngươi, tới từ nơi nào, thì giờ về nơi ấy đi!

- Chúng ta rất ngại!

- Da mặt ngươi dày vậy?

- Xuống đi! Nhớ kỹ, chớ có sinh tự, nếu không, tự gánh hậu quả!

- Không không, ta thân là đệ tử Thương Kiếm tông, chuyện Thương Kiếm tông cũng là chuyện của ta, hai vị tiền bối, trước đó có chút hiểu lầm, có điều cũng không sao, chờ các ngươi hiểu rõ ra, các ngươi sẽ thấy, kỳ thực ta là người rất tốt!

Nói xong, hắn rời khỏi thụ ốc.

Mỹ phụ đang muốn nói, Diệp Huyền đã thi lễ:

Tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn qua Diệp Huyền:

- Vậy sao tộc trưởng để hắn ở lại?

- Ta biết!

- Cũng đúng, kỳ thực không chỉ thế hệ trẻ của chúng ta, mà một số lão gia hỏa, cũng nên ra xem một chút, nhìn thế giới bên ngoài. Nếu không, bọn hắn lại cho rằng Cổ Vu tộc ta vô địch Thanh Thương giới!

- Người này có chút cổ quái!

- Ta sẽ chú tâm trông chừng hắn!

Trong thụ ốc, mỹ phụ trầm giọng nói:

Diệp Huyền hỏi.

- Đại thần, có cảm ứng được không?

Bên dưới, Diệp Huyền đi dạo nữa này, cuối cùng ngồi bên đường, hiện hắn đang trao đổi với đại thần tên tầng hai.

Tộc trưởng Cổ Vu tộc lãnh đạm:

Tộc trưởng Cổ Vu tộc rời khỏi thụ ốc, nhìn Diệp Huyền đang đi dạo loanh quanh bên dưới:

- Người này miệng lưỡi trơn tru, ngươi cẩn thận trông chừng, chớ có thể hắn làm loạn!

Mỹ phụ gật đầu:

Mỹ phụ có chút không hiểu:

Mỹ phụ khẽ gật:

- Cổ Vu tộc ta lâu ngày không tiếp xúc ngoại giới, rất ít hiểu về thế giới bên ngoài. Để hắn ở lại, có thể để người trong tộc thấy thiên tài bên ngoài thế nào, để bọn hắn hiểu, cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Tộc trưởng Cổ Vu tộc nói khẽ:

- Không!

Trả lời rất trực tiếp.

Diệp Huyền sạm mặt lại:

- Không phải ngươi nói, ngươi cảm ứng được khí tức đạo tắc sao?

Đại thần tầng hai lạnh lùng:

- Giờ thì không!

Diệp Huyền càng sạm mặt lại:

- Ngươi đùa ta hả!

Lầu hai đột nhiên rung động kịch liệt, như đang phát cuồng.

Diệp Huyền khẽ gật:

- Khí tức biến mất, nhưng đạo tắc nhất định ở đây, ngươi tìm!

Một hồi sau, đại thần tầng hai mới nói:

- Ừm, đại thần, đừng nóng giận. Chúng ta cần hợp tác, chỉ có hợp tác, mới có thể cùng có lợi!

Sau một hồi, Diệp Huyền nghĩ một chút, lại nói:

Không phải chỉ nói một câu thôi sao? Cần tức giận tới mức như vậy? Mẹ nó, mấy tuổi rồi?

Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:

- Lần trước ngươi cảm ứng được, giờ lại không cảm ứng được, vậy có phải khí tức đạo tắc bị thứ gì đó che giấu không?

Không trả lời.

Diệp Huyền trầm gịng:

- Nếu tìm được đạo tắc, ngươi có thể đi ra!

Tầng hai đột nhiên cả giận:

- Không ra thì không ra!

Diệp Huyền: “…”

Không thể không nói, Diệp Huyền kém chút bị tên này ép nổi điên!

Chừng một khắc đồng hồ sau, đại thần tầng hai mơi yên tĩnh lại.

Diệp Huyền thực sự muốn lôi nó ra đánh một trận, đáng tiếc là trực giác nói hắn biết, tạm thời hắn còn đánh không lại!

Quá oan uổng!

Vấn đề là, còn không thể đắc tội nó!

Mẹ nó tính nết thối tha, động chút là tức giận, động chút là nổi điên!

Diệp Huyền im lặng ôm đầu!

- Đạo tắc tầng hai là đạo tắc gì?

Đại thần tầng hai lạnh lùng:

- Không biết!

Diệp Huyền sạm mặt lại, cái tên này còn tức giận sao?

Lúc này, đại thần tầng hai lại nói:

- Thực sự không biết!

Diệp Huyền ngây người, nói:

- Ngươi ở tầng hai, sao lại không biết được?

Đại thần tầng hai hỏi lại:

- Ngươi là tháp chủ, ngươi cũng không biết, vì sao ta nhất định phải biết?

Diệp Huyền: “…”

Hắn cũng không tiếp tục dây dưa, trước cần phải đế nó yên tĩnh một chút, tên này, không dễ nói chuyện.

Hắn cũng phát hiện, tên này rất hẹp hòi, không thể chọc nó, nếu không nó sẽ phát cuồng!

Diệp Huyền tiếp tục đi tới, trên đường hắn thấy rất nhiều đệ tử Cổ Vu tộc, không thể không nói, trừ việc nữ tử Cổ Vu tộc hơi khác nữ tử bên ngoài, thì nữ tử ở đây sáng sủa nhiệt tình hơn nhiều!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, người bầy bán là một tiểu nữ hài, chừng mười hai tuổi, mặc một bộ thanh y rực rỡ, trên đầu thắt vài bím tóc. Nàng bán mấy ống trúc lớn chừng cánh tay.

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ chỉ ống trúc:

- Tiểu muội muội, trong này có gì?

Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền:

- Hạt sương, hạt sương sớm!

Hạt sương?

Diệp Huyền ngây người, hỏi:

- Có tác dụng gì?

Tiểu nữ hài nói khẽ:

- Đương nhiên là uống a!

Diệp Huyền lại hỏi:

- Vậy bán thế nào?

Tiểu nữ hài dựng một ngón tay:

- Một trăm cực phẩm linh thạch một ống!

Diệp Huyền hơi co rút khóe miệng:

- Sau ngươi không đi cướp đi! Một hại sương, mà bán một trăm linh thạch!

Tiểu nữ hài ôm gối, không nói.

Diệp Huyền cầm ống trúc, sau đó mở ra, một mùi thơm đập vào mặt!

Diệp Huyền thầm giật mình, hắn uống một ngụm, nước vào cổ họng, ngọt mát lành… một hòi sau, hắn liề có chút ngưng trọng.

Bởi hắn phát hiện, nước bào vào cơ thể, liền bắt đầu thanh tẩy chất bất trong cơ thể hắn, đương nhiên, trình độ kém xa Hỗn Độn chi khí!

Thế nhưng, đã đủ để hắn khiếp sợ!

Bảo vật có thể tẩy tinh phạt tùy, ở bên ngoài đều có giá trên trời!

Một trăm linh thạch, thực sự quá rẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận