Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 489: Chuyện Cũ!

Mấy ngày sau, Ma tông đột nhiên tuyên bố rời đi Thanh Châu.

Thanh Châu đạo, vân thuyền của Tông chủ Ma tông Khô Minh Hư đột nhiên ngừng lại, một lão giả lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt Khô Minh Hư!

Người tới, chính là Mạc Tu!

Khô Minh Hư cười nói:

- Mạc trưởng lão!

Mạc Tu nhìn thoáng qua Khô Minh Hư, lãnh đạm nói:

- Khô tông chủ, vì sao đột nhiên tuyên bố rút lui khỏi Thanh Châu?

Khô Minh Hư cười nói:

- Khô tông chủ, lão phu đã từng hứa hẹn với ngươi, chỉ cần Bản nguyên tâm vừa đến tay, lúc đó Thanh Châu này sẽ thuộc về Ma tông ngươi, bây giờ ngươi rút đi, đây chính là phí công nhọc sức.

Mạc Tu trầm giọng nói:

- Tự nhiên!

- Ma tông ta không tham lam, Thanh Châu lớn như vậy, thực tế không nuốt nổi!

- Thật sự là như vậy?

- Mạc huynh suy nghĩ nhiều!

- Không có gì, chỉ là cảm thấy cần phải trở về!

- Khô huynh, ngươi hãy thành thật nói với ta, có phải là có người nói gì với ngươi? Hay là nói, có người đang uy hiếp ngươi?

Khô Minh Hư gật đầu:

Mạc Tu híp lại hai mắt:

Khô Minh Hư cười nói:

- Đã như vậy, lão phu cũng không nói thêm lời gì. Khô huynh, đi đường cẩn thận!

Mạc Tu nhìn Khô Minh Hư rất lâu, cuối cùng, hắn lắc đầu thở dài:

Khô Minh Hư ôm quyền:

Khô Minh Hư lắc đầu cười một tiếng:

Mạc Tu khẽ gật đầu:

Mạc Tu vẻ mặt âm lãnh:

Lúc này, một lão giả xuất hiện ở bên cạnh Mạc Tu, lão giả trầm giọng nói:

Mạc Tu trầm mặc một lát, sau đó nói:

Cứ như vậy, Ma tông rời đi Thanh Châu.

Mạc Tu gằn giọng nói:

- Sau này còn gặp lại!

...

Nói xong, hắn quay người biến mất ở chân trời.

- Nếu Thương Kiếm tông dám ngăn cản chúng ta thu hoạch Bản nguyên tâm, vậy cứ quyết chiến, quyết tử chiến!

Trên không, Mạc Tu nhìn chằm chằm đại quân Ma tông biến mất ở nơi xa, vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

- Để Hộ Giới giả tiến vào Thanh Châu, chuyện kế tiếp, chính chúng ta tự mình động thủ! Còn có, tôn chủ đã hạ lệnh, ít ngày nữa Bản nguyên tâm sẽ lập tức xuất hiện, có thể Thương Kiếm tông sẽ có động tác lớn, trong thời gian này, triệu hồi hết thảy cường giả Chân Ngự Pháp cảnh, đồng thời, để bọn hắn cấp tốc chạy đến Thanh Châu!

Lão giả trầm giọng nói:

- Đây là muốn quyết chiến sao?

- Việc này có gì đó quái lạ!

- Bây giờ nên làm thế nào?

Lão giả hỏi:

- Nghĩ đến hẳn là Thương Kiếm tông làm gì đó, vậy mới khiến Ma tông quyết định rời khỏi Thanh Châu!

Tòa thành nhỏ nào đó, một nam tử trung niên đi vào trong một tòa tửu quán, bên ngoài tửu quán, mưa rơi lác đác.

Nam tử trung niên ngồi xuống trước mặt một lão giả, lão giả khẽ thi lễ:

- Sư huynh!

Hai người này, chính là Thương Huyền cùng với Trần Bắc Hàn!

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Hộ Giới minh có động tác gì không?

Thương Huyền gật đầu:

- Vừa nhận được tin tức, bọn hắn đã bắt đầu điều động hết thảy cường giả Chân Ngự Pháp cảnh, nghĩ đến, hẳn là muốn điều động những người này tới Thanh Châu. Xem ra, hẳn là Bản nguyên tâm kia sắp xuất hiện.

Trần Bắc Hàn bưng lên chén rượu trước mặt, uống một ngụm nhỏ, sau đó cười nói:

- Vẫn là phải hỏi, bằng không, trong lòng ta đây sẽ không thoải mái! Sư huynh, nếu như ta không có đoán sai, lúc Diệp Huyền tiến vào Thương Kiếm tông ta, hẳn là ngươi đã phát hiện thân phận chân thật của hắn, thế nhưng ngươi lại không vạch trần hắn, đồng thời, còn lấy lực lượng toàn tông ra sức bảo vệ hắn, đối địch với Hộ Giới minh...

Thương Huyền trầm giọng nói:

- Vậy chớ có hỏi!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Sư huynh, có một câu hỏi không biết có nên hỏi hay không!

Thương Huyền khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn do dự một chút, sau đó lại hỏi:

- Nếu muốn đoạt Bản nguyên tâm của Trung Thổ Thần Châu, Huyền môn và mấy thế gia ở thượng giới kia sẽ đáp ứng sao?

Trần Bắc Hàn lắc đầu cười một tiếng:

- Ngươi a, suy nghĩ mọi chuyện vẫn đơn thuần như vậy! Ngươi thử nghĩ một hồi, nếu như Hộ Giới minh giải quyết xong mấy thế lực này, như vậy, Trung Thổ Thần Châu này, còn có ai có thể chống đỡ được bọn hắn? Mà chỉ cần Hộ Giới minh nguyện ý đánh đổi một số thứ, là có thể giải quyết bọn hắn.

Sắc mặt Thương Huyền trầm xuống.

Như Trần Bắc Hàn nói, chỉ cần Huyền môn và Vạn Thú sơn mạch, còn có mấy thế gia thượng giới kia không phản đối, toàn bộ Trung Thổ Thần Châu căn bản không ai có thể phản kháng Hộ Giới minh!

Thương Huyền lại nói:

- Lúc đó, chúng ta nên làm thế nào?

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Để bọn hắn đều chuẩn bị kỹ càng, một khi Bản nguyên tâm xuất hiện, cho dù không giành được, cũng phải hủy đi, không để cho nó rơi vào trong tay Hộ Giới minh!

Sắc mặt Thương Huyền biến hóa:

- Bản nguyên tâm này có thể có nhiều tác dụng lắm! Nhưng mà, hẳn là bọn hắn còn có mục đích khác, chỉ là không biết mục đích gì. Ngoài ra, nếu như ta đoán không sai, chắc chắn bọn hắn còn muốn Bản nguyên tâm của Trung Thổ Thần Châu!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Bọn hắn muốn đoạt Bản nguyên tâm này để làm gì? Ta thực sự nghĩ không ra!

Thương Huyền trầm giọng nói:

- Xem ra, đối với Bản nguyên tâm của Thanh Châu, Hộ Giới minh đây là tình thế bắt buộc a!

Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Trần Bắc Hàn, không có nói tiếp.

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Ngươi muốn nói, ta có mục đích gì khác?

Thương Huyền gật đầu.

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Ta đúng là có mục đích khác!

Thương Huyền nhìn về phía Trần Bắc Hàn, Trần Bắc Hàn cười nói:

- Thứ nhất, chúng ta và Hộ Giới minh, cuối cùng cũng sẽ có một trận chiến! Tránh không khỏi! Sư phụ chết như thế nào, ngươi hẳn là rất rõ ràng!

Sư phụ!

Nghe vậy, vẻ mặt Thương Huyền lập tức trở nên âm trầm.

Bởi vì năm đó, sư phụ của thất Kiếm Tiên bọn hắn đã bị Hộ Giới minh bố trí mai phục, vây công tới chết, nhưng mà, Hộ Giới minh chưa bao giờ thừa nhận!

Thế nhưng, tất cả mọi người đều biết là Hộ Giới minh làm!

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Năm đó, đại sư huynh đã muốn mang theo trên dưới tông môn liều mạng với Hộ Giới minh, là ta ngăn cản hắn...

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Vì việc này, đến nay trong lòng đại sư huynh vẫn không thể tiêu tan! Còn có tiểu sư muội, từ sau năm đó, nàng không còn nhúng tay bất cứ chuyện gì trong tông môn nữa, mỗi ngày chỉ nhốt bản thân ở Vân Kiếm điện... Còn có Cố sư muội, trông coi thi thể sư phụ đến tận bây giờ...

Thương Huyền thấp giọng thở dài:

- Nói thật, năm đó ta cũng đã từng oán trách ngươi! Nhưng mà, những năm qua cũng đã nghĩ thông suốt! Lúc trước chúng ta đều chỉ mới là Kiếm Hoàng, nếu như đi theo Đại sư huynh, Thương Kiếm tông chúng ta sợ là đã diệt tuyệt!

Trần Bắc Hàn khẽ lắc đầu:

- Kỳ thật, làm sao ta lại không hận bản thân? Sư phụ nhận nuôi mấy sư huynh muội chúng ta, đặc biệt là ta, còn nhớ năm đó, ta chẳng qua chỉ là một tên ăn mày ven đường, là sư phụ mang ta về Thương Kiếm tông, dạy cho ta tu kiếm, để cho ta ăn no mặc ấm… Mà năm đó sư phụ chết thảm, ta lại bất lực, loại cảm giác này...

Nói xong, hắn bưng lên chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Thương Huyền cũng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong mắt hắn, đã trở nên băng lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận