Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1695: Hộ đạo giả

Tầng thứ chín lại nói: “Nữ nhân, đừng khinh thường nữ tử váy trắng, nàng ta không tới Ngũ Duy tuyệt đối không phải vì sợ Ngũ Duy. Ngoài ra, nàng ta không đến Ngũ Duy thì chúng ta nên vui mừng! Ngươi hiểu chưa?”

Dị Thú Kinh lắc đầu không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Sau khi Dị Thú Kinh rời đi, tầng thứ chín đột nhiên lại nói: “Bây giờ ta rất sợ!”

Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Sợ gì?”

Tầng thứ chín nói: “Người ở Ngũ Duy biết thực lực của nữ tử váy trắng rất ít, ta sợ những tên ngu xuẩn này mù mắt đi giết nàng ta sau đó chọc giận nàng ta, tiếp theo nàng ta một kiếm tiêu diệt Ngũ Duy! Ta sợ, ta sợ mình bị một kiếm chém chết một cách nghẹn khuất như vậy! Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, lão thợ rèn đột nhiên đi tới, tay phải hắn ta vung một cái, xa xa bên trong lò sắt, một ngọn lửa phóng lên trời. Ngay sau đó, một thanh trường thương từ trên không trung phá không mà xuống, sau đó vững vàng rơi vào trước mặt Diệp Huyền và Trương Văn Tú!

Đầu trường thương đen kịt, thân thương tựa như sao, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Lão thợ rèn khẽ gật đầu: “Đúng là thương tốt, đầu thương của thương này cực kỳ đặc biệt, hẳn là không thua vật ở thời đại này, đầu thương có thể bỏ qua bất kỳ hộ giáp nào, đâm thẳng vào nhục thân, có thể nói là khắc tinh của hộ giáp!”

Lão thợ rèn gật đầu: “Rất ít, ta bình sinh cũng chỉ từng gặp một lần, chính là lúc này đây!”

Một luồng thương ý cường đại đột nhiên tràn ra từ trong cơ thể Trương Văn Tú, không gian bốn phía sôi trào!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Loại bảo vật này hẳn là không nhiều lắm phải không?”

Trương Văn Tú đột nhiên vung tay phải, thanh trường thương rơi vào trong tay nàng.

Trương Văn Tú lắc đầu: “Không cần!”

Đẹp quá!

Nói xong lòng bàn tay hắn ta mở ra, một bộ giáp xuất hiện trong đó, hắn ta đưa giáp cho Diệp Huyền: “Đây là Chúc Long giáp!”

Ầm ầm!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền.

Nói xong hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Chúc Long giáp của ngươi ở trước mặt thương này căn bản cũng không có bất kỳ tác dụng gì!”

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: “Chính là không cần!”

Trong mắt nàng lóe ra hào quang cực nóng: “Thương tốt!”

Diệp Huyền đặt bộ giáp vào tay Trương Văn Tú: “Mặc, cũng không phải cho không ngươi, để sau này ngươi giúp ta đánh nhau!”

Diệp Huyền nhận lấy Chúc Long giáp, giống như thứ hắn đang mặc. Không chút do dự gì, hắn đưa Chúc Long giáp cho Trương Văn Tú: “Cho ngươi!”

Diệp Huyền hỏi: “Vì sao?”

Lão thợ rèn nhẹ giọng nói: “Hắn là ngươi đã tiếp xúc với người kỷ Cambri... Ôi!”

Lão thợ rèn nói: “Ngươi đã đi đến Vô Biên Địa Hạ thành rồi sao?”

Lão thợ rèn gật đầu: “Đi đi!”

Trương Văn Tú nhìn hắn, lúc này nàng không cự tuyệt nữa mà nhận lấy bộ giáp.

Diệp Huyền nói: “Một ác ma tặng cho ta!”

Đánh nhau!

Lão thợ rèn gật đầu: “Cơ duyên này của ngươi không phải tốt bình thường đâu!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Lão thợ rèn nhìn Diệp Huyền: “Ác ma thời cổ đại?”

Diệp Huyền nhìn lão thợ rèn: “Tiền bối, đa tạ!”

Diệp Huyền thi lễ lần thứ hai: “Tiền bối, ta còn có một thứ muốn cho ngươi xem một chút!”

Nói xong hắn lấy Ác Ma Chi Dực ra.

Thấy Ác Ma Chi Dực này, mắt lão thợ rèn lộ ra chút kinh ngạc: “Vật này chính là thần vật! Làm thế nào ngươi có được nó?”

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền cung kính hành lễ: “Đa tạ!”

Lão nhân thợ rèn lắc đầu: “Không có gì, ngươi tự giải quyết mọi chuyện cho tốt đi! Ngày sau nếu có thứ cần chế tạo nữa thì có thể đến chỗ ta.”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối muốn nói gì sao?”

Nói xong hắn ta cầm lấy Ác Ma Chi Dực và đánh giá một lát, sau đó nói: “Ngươi muốn ta gia công một chút sao?”

Diệp Huyền gật đầu.

Lão thợ rèn lắc đầu: “Không cần thiết! Vật này là thần vật, trừ phi ngươi dùng thần vật để gia công, bằng không vật liệu bình thường không hợp, miễn cưỡng dung nhập vào giống như làm việc vô bổ!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Dùng thần vật để gia công?”

Lão thợ rèn gật đầu: “Hơn nữa, còn phải khiến cho thần vật không bài xích, mấy thứ như vảy Chúc Long không được vì thuộc tính không hợp. Ngày sau nếu ngươi có vật thích hợp thì mang đến đây.”

Nói xong hắn ta đưa Ác Ma Chi Dực cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền thu hồi Ác Ma Chi Dực sau đó nói: “Tiền bối, ngươi có bảo vật gì không cần hay không? Loại mà không cần ấy!”

Lão thợ rèn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Không có! Một cọng lông cũng không có! Mau cút!

Diệp Huyền: “...”

Một lát sau, hắn dẫn Trương Văn Tú rời đi.

Sau khi hai người rời đi, lão thợ rèn thấp giọng thở dài: “Hy vọng ngươi có thể thành công!”

Nói xong hắn ta xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi Vĩnh Sinh chi địa, Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Theo ta trở lại thư viện không?”

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Bạch y nam tử đánh giá Diệp Huyền một cái sau đó nhẹ giọng nói: “Xem ra lúc trước đưa ngươi tới Vô Biên Địa Hạ thành là một quyết định sai lầm, ta...”

Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”

Trương Văn Tú trầm giọng nói: “Bây giờ xem ra nữ tử này không có ác ý gì với ngươi, nhưng ta cảm giác nàng ta có thể có mưu đồ lớn hơn, đương nhiên đó chỉ là cảm giác của ta! Ngươi phải hiểu, thế gian này không có vô duyên vô cớ tốt. Nàng ta đối tốt với ngươi, hơn nữa còn cố ý đề bạt ngươi, điều này rất không bình thường.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”

Trương Văn Tú gật đầu: “Ngươi tự cẩn thận!”

Nói xong nàng ta xoay người biến mất tại chỗ.

Nói đi là đi!

Diệp Huyền trầm mặc một lát sau đó xoay người rời đi.

Hắn vừa mới tới lối vào Vô Biên Địa Hạ thành thì một bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!

Chính là Hộ Đạo giả!

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: “Cẩn thận Tiểu Đạo cô nương một chút!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Tạm thời không trở về. Sau khi ngươi trở về, phải cẩn thận những Hộ Đạo giả, những người này cực kỳ không đơn giản!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận