Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1310: Đơn đấu thì không ai ăn được

Nữ tử mặc vải bố đã đi.

Diệp Huyền biết, lần này hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Kiếm tông!

Hắn chỉ có thể giải quyết Kiếm tông bằng chính sức của mình.

Diệp Huyền nhìn về phía xa xa, hắn trầm mặc trong chốc lát rồi biến mất.

Sau khi hắn biến mất không lâu, một lão giả bước tới trước ngôi nhà trúc.

Hắn ta chính là lão giả của Kiếm tông!

Lão giả đẩy cửa nhà, tuy nhiên khi vừa mới đẩy cửa, một đường kiếm quang bỗng bay ra khỏi ngôi nhà trúc.

Phải biết rằng, tới nay về cơ bản các kiếm tu mạnh ở Tứ Duy vũ trụ đều thuộc Kiếm tông.

Không có bất cứ phản hồi nào.

Người vừa tấn công hắn ta chính là một kiếm tu.

Lão giả Kiếm tông nhìn chằm chằm căn nhà trúc: “Dám hỏi các hạ là ai?”

Lão giả Kiếm tông lập tức lùi về phía sau cả vạn trượng!



Đôi đồng tử của lão giả co lại. Ngay sau đó, hắn ta nhanh chóng rút thanh kiếm bên hông để đỡ đường kiếm quang ấy.

Lão giả Kiếm tông trầm mặc trong chốc lát, hắn ta nhìn chằm chằm căn nhà trúc rồi quay người rời đi.

Sau khi dừng lại, hắn ta lại liếc nhìn ngôi nhà trúc, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được: “Kiếm tu…”

Uỳnh!

Mà một kiếm ban nãy chắc chắn không phải của kiếm tu Kiếm tông. Đương nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng là ban nãy hắn ta không thể đỡ được một kiếm ấy!

Hiện giờ hắn chắc chắn không thể trở về Huyền Hoàng Đại Thế Giới, bởi lẽ Huyền Hoàng Đại Thế Giới không thể chịu được nếu Kiếm tông nhắm vào.

Mà ở Tứ Duy vũ trụ này còn có một kiếm tu mạnh đến vậy ư?

Giờ hắn bắt buộc phải liên thủ với Lưỡng Giới Thiên để đối phó với Kiếm tông!

Sự thật chứng minh, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi căn nhà trúc, hắn lợi dụng Không Minh cảnh của Nhất Kiếm Vô Lượng để lén trở về Lưỡng Giới Thiên.

Diệp Huyền mỉm cười rồi nói: “Tiền bối, hiện giờ chúng ta phải đối phó với Kiếm tông như thế nào đây?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Vẫn không thể so được với tiền bối.”

Diệp Huyền lại nói: “Tiền bối, sở dĩ Kiếm tông nói Ngũ Duy chí bảo nằm trong tay ta là bởi bọn họ muốn li gián quan hệ giữa ta và Lưỡng Giới Thiên, chắc tiền bối cũng hiểu được điều này.”

Vì Diệp Huyền đủ mạnh, người phía sau hắn cũng đủ mạnh!

Hắn không có tình hữu nghị với mấy người này mà chỉ có lợi ích thôi.

Trần các lão và Trần Thời Nhất vô cùng hoan nghênh hắn. Hiện giờ bọn họ cũng đang cần Diệp Huyền, bởi lẽ Lưỡng Giới Thiên sẽ rất khó khăn nếu phải đương đầu một mình với Kiếm tông. Có thêm sự góp mặt của Diệp Huyền thì sẽ có lợi hơn đối với Lưỡng Giới Thiên!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Trần các lão, tên này cũng không dễ lừa đâu!

Trần các lão trầm mặc một hồi, bàn tay nắm chặt sau ống tay áo của hắn ta thả lỏng, hắn ta khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là ta hiểu, Kiếm tông ác độc, chúng ta không thể bị bọn chúng lừa được! Chỉ là nếu món đồ đó ở trong tay Kiếm tông thì tại sao bọn họ còn muốn giết ngươi?”

Thế nên Diệp Huyền sẽ không ngây thơ mà cho rằng bọn họ thực sự coi hắn là bạn.

Trên tầng mây, Trần các lão nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Tiểu hữu, lâu ngày không gặp, thực lực của ngươi lại tăng lên không ít rồi nhỉ.”

Đương nhiên là hắn sẽ không thừa nhận chuyện Giới Ngục tháp đang nằm trong tay mình. Hắn rất rõ, đừng thấy hiện giờ người của Lưỡng Giới Thiên đối xử tốt với hắn mà lầm tưởng, nếu để đối phương biết được Giới Ngục tháp còn nằm trong tay hắn thì mầy người này có thể còn điên cuồng hơn cả Kiếm tông ấy chứ.

Tình hữu nghị ư?

Hắn và Lưỡng Giới Thiên không có tình hữu nghị, bởi lẽ nếu Diệp Huyền không tính kế để người của Lưỡng Giới Thiên cho rằng Ngũ Duy chí bảo nằm trong tay Kiếm tông thì Lưỡng Giới Thiên sẽ không bỏ qua cho hắn!

Trần các lão lắc đầu: “Với thiên phú của tiểu hữu thì sau này chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều thành tựu hơn lão phu.”

Trần các lão nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.

Diệp Huyền cười khổ: “Tiền bối, ngươi cũng không tin ta sao? Khi ấy ngươi cũng nhìn thấy mà, Ngũ Duy chí bảo bị Khương Khởi mang đi. Cho ta hỏi, ta phải làm thế nào mới có thể cướp lại được thứ đồ đó từ tay một cường giả Kiếm tông?”

Trần các lão nhìn hắn và bảo: “Tiểu hữu, ngươi nói thật với ta đi, rốt cuộc Ngũ Duy chí bảo có nằm trong tay ngươi không. Ngươi yên tâm, nếu như nó nằm trong tay ngươi thì chúng ta tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ gì khác!”

Hắn thu hồi tâm tư, cười bảo: “Ta cũng từng hỏi tông chủ Kiếm tông câu hỏi này, đáp án mà hắn ta cho ta là nhổ cỏ tận gốc!”

Nhổ cỏ tận gốc!

Nghe vậy, Trần các lão hiểu ngay.

Nếu có một kẻ địch như Diệp Huyền thì chắc chắn phải nhổ cỏ tận gốc, bằng không về sau thể nào hắn cũng trở thành một tên yêu nghiệt, và chắc chắn sẽ uy hiếp đến Kiếm tông của bọn họ!

Nghĩ tới đây, Trần các lão khẽ mỉm cười: “Tiểu hữu yên tâm, mặc dù Kiếm tông có thực lực mạnh nhưng Lưỡng Giới Thiên chúng ta không hề sợ bọn họ!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, các ngươi cũng biết đấy, Ngũ Duy chí bảo đã rơi vào tay Kiếm tông, nếu để Kiếm tông hoàn toàn nắm giữ nó thì chúng ta…”

Nói tới đây, sắc mặt Diệp Huyền bỗng trở nên nghiêm trọng: “Chúng ta bắt buộc phải đưa ra đối sách, bằng không thứ chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết mà thôi!”

Trần các lão trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: “Chúng ta thực sự không thể ngồi chờ chết như vậy được!”

Trần các lão gật đầu: “Ngươi nói phải, thế ngươi thấy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta muốn biết hiện giờ chúng ta có bao nhiêu người?”

Trần các lão nói: “Bốn mươi hai người.”

Diệp Huyền lại hỏi: “Thực lực thì sao?”

Trần các lão đáp: “Thấp nhất là Mệnh cảnh, có sáu người đã vượt qua Mệnh cảnh.

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền khẽ giật. Đội hình này cũng ghê gớm đấy!

Lúc này, Trần các lão lại nói: “Kiếm tông cũng không hề đơn giản đâu, nhất là tông chủ của Kiếm tông. Thực lực của hắn ta đã đạt đến Cầu Đạo đỉnh phong, thậm chí còn sắp sửa chạm ngưỡng Nhập Đạo, cộng thêm tu vi của hắn ta nữa, có thể nói sức chiến đấu của hắn ta mạnh vô cùng!”

Nói tới đây, hắn ta bỗng ngừng lại một lát rồi lại tiếp tục: “Trừ người này ra thì Kiếm tông còn có một người nữa. Hắn ta tên là Kiếm Mộc, là sư tôn của Lý Trần Phong và Mục Thanh Phong. Hắn ta vẫn còn sống, nếu đấu đơn thì hiện giờ chúng ta không ai có thể đấu với hắn ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận