Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2346: Vũ trụ có tận cùng hay không?

Uỳnh!

Chỉ trong chớp mắt, vô số sức mạnh linh hồn ào xuống từ nền trời, xuối cùng chảy về phía hắn và Trấn Hồn Kiếm!

Cứ thế, một người một kiếm điên cuồng hấp thụ sức mạnh linh hồn!

Diệp Tri Mệnh ở một bên nhìn với vẻ mặt kì lạ.

Hiện giờ có thể nói Diệp Huyền chính là khắc tinh của Âm Gian!

Ở Âm Gian, ngoại trừ những cường giả siêu cấp ra thì về cơ bản không có ai là đối thủ của Diệp Huyền hết, thanh kiếm này quá khắc chế Âm Gian!

Không lâu sau, Trấn Hồn Kiếm và Diệp Huyền khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hắn nhìn Diệp Tri Mệnh, hưng phấn nói: "Tri Mệnh, thanh kiếm này thuộc cấp bậc gì vậy?"

"Nếu là như vậy thì ngươi thật đúng là ngu xuẩn."

Hoàng Đông Kiệt tò mò hỏi.

"Cũng không biết ai đã cho ngươi can đảm để khiến cho ngươi sinh ra ý tưởng không thực tế này."

"Mặc dù những xác sống này có chút tác dụng nhưng đây không phải là con bài tẩy của ta." "Ồ, vậy con bài tẩy của ngươi là gì?"

Diệp Tri Mệnh trợn mắt với hắn: "Ngự Đạo cảnh? Ngươi nghĩ gì thế? Ngươi tưởng hấp thụ được linh hồn của hai cường giả Ngự Đạo cảnh là thanh kiếm này có thể đạt đến Ngự Đạo cảnh sao?

Chỉ thấy mấy hàng đầu của xác sống tách ra, lộ ra dân chúng ẩn nấp bên trong.

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: "Ít nhất phải là Chứng Đạo cảnh!"

"Ngươi nhìn sang đó đi."

Không phải như vậy đâu, muốn đạt tới Ngực Đạo cảnh thì nó phải tự tu luyện. Với cả ngươi đừng có coi thường Ngự Đạo cảnh, thanh kiếm trong tay ngươi hiện giờ tương đương với một cường giả Chứng Đạo cảnh đấy. Mà nó với ngươi hợp sức lại với nhau thì đúng là không hề đơn giản. Có thể nói, hiện giờ hai người các ngươi mà liên thủ thì hoàn toàn có thể tạo thành uy hiếp chí mạng đối với cường giả Ngự Đạo cảnh!"

Diệp Huyền khẽ nhíu mày: "Không phải Ngự Đạo cảnh sao?"

Hoàng Đông Kiệt không ngờ dã tâm của Quan Tài Đen bành trướng đến trình độ này, vừa trở thành yêu vương đã muốn khiêu chiến tồn tại chí cao vô thượng.

"Ngươi là ngự thường thái ti, ngươi bảo vệ nhân loại đúng không?"

"Dám đánh chủ ý với ta, sức mạnh của ngươi là cái gì, không phải là những xác sống này chứ?"

"Ta cũng không biết ngươi nghĩ như thế nào, rõ ràng là yêu ma, vì sao còn muốn bảo hộ nhân loại?"

Quan Tài Đen cười tủm tỉm chỉ về phía đống xác sống.

Rất nhiều dân chúng đều là người sống, không bị thi độc lây nhiễm.

"Nhân loại có thể vì ngươi vô tình nhớ tới một câu cách ngôn hay không: không phải tộc ta, tâm tất dị."

"Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cho nên ta nhờ Âm Ty lợi dụng quỷ thuật chế tạo mấy viên đá chiếu ra, chuyện xảy ra ở đây ngoại giới đều biết."

"Đây là ngự thường thái ti."

"Đây chính là lá bài tẩy của ngươi sao, lấy một đống người sống uy hiếp ta, có phải ngươi chưa tỉnh ngủ hay không."

"Truyền thư tới triều đình, để triều đình cấm ngự thường sứ, chúng ta không cần yêu ma." "Đúng vậy, chúng ta không cần ma quỷ, vì họ không thể tin được!"

"Như vậy cũng tốt, ngươi bảo hộ bọn họ, bọn họ ngược lại trở thành nhược điểm của ngươi." Quan Tài Đen cười rất âm lãnh nói.

Điều này nằm trong kế hoạch của Âm Ty, chỉ cần có thể tiêu hao lực lượng Trảm Yêu Ti, bọn họ sẽ bí mật đổ thêm dầu vào lửa.

Cũng có lẽ nhân tính quá đáng sợ khiến cho rất nhiều dân chúng lần đầu tiên thấy Hoàng Đông Kiệt liền cực độ bài xích Hoàng Đông Kiệt.

Vì Âm Ty âm thầm đẩy sóng, không ít thành trì nhân loại xuất hiện cảnh đối thoại giữa Hoàng Đông Kiệt và Quan Tài Đen.

Hoàng Đông Kiệt hơi bối rối nhìn Quan Tài Đen, diệt thế hắn cũng đã mấy lần rồi, lấy người sống uy hiếp hắn có phải thật sự coi hắn là thánh mẫu hay không.

"Sao triều đình làm có thể chọn yêu ma âm trầm như vậy làm ngự thường thái ti, nhìn thái độ này của hắn kìa, không thương tổn dân chúng chúng ta là cảm tạ trời đất rồi."

"Trảm Yêu Ti không hết người rồi sao, lại để loại yêu ma này đi giải cứu con tin?"

"Sao chúng ta có thể tin tưởng yêu ma, không biết rằng không phải tộc ta, tâm tất dị hay sao?"

"Một khi ngươi thấy chết không cứu đám nhân loại này, nhân loại sẽ nhìn ngươi như vậy, vị trí ngự thường thái ti ngươi còn ngồi không vững."

Hoàng Đông Kiệt nhìn bốn phía, quả thật cảm ứng được khác thường nhưng hắn không thèm để ý, dù sao bóng đen của hắn không thấy mắt mũi, xem thì xem thôi.

"Thì ra ta bị phát sóng trực tiếp, vậy hẳn là không ít người đang xem ta."

Quan Tài Đen không biết vì sao Hắc Đế muốn bảo vệ nhân loại, nhưng chỉ cần Hắc Đế để ý nhân loại, hắn có thể lợi dụng điểm này để làm nên chuyện.

Có cấm ngự thường sử hay không không quan trọng, bọn họ muốn ly gián quan hệ giữa Hắc Đế và Trảm Yêu Ti.

"Thái ti đại nhân, không tốt, trên bầu trời các nơi xuất hiện hình ảnh quái dị, nội dung hình ảnh là cảnh ngự thường thái ti đối thoại với Quan Tài Đen."

Ẩn viên vội vàng chạy tới bẩm báo.

"Đáng chết, chắc chắn lại là Âm Ty làm quỷ, ra lệnh cho các phân bộ lập tức tiêu trừ hình ảnh."

Lý Chí Đào biết sau lưng Quan Tài Đen có cái bóng Âm Ty, việc hiện ra chắc chắn có liên quan đến Âm Ty.

Về phần mục đích của Âm Ty, hắn nghĩ một chút là đoán được Âm Ty muốn mê hoặc lòng người nhằm vào Trảm Yêu Ti bọn họ.

Bạch Đích Tử nhìn nàng: "Hàng vạn năm khổ tu lại hóa thành hư không trong chốc lát!"

Mộ Niệm Niệm khẽ cười: "Ta đang đợi đây!"

Bạch Đế Tử khẽ mỉm cười: "Thực lực của cô nương vô song, nhưng suy cho cùng thì cô nương cũng chỉ là người!"

Dù là nàng cũng không biết điểm cuối cùng của vũ trụ ở đâu.

Diệp Tri Mệnh lắc đầu.

Mộ Niệm Niệm cầm con cá nướng rồi đứng dậy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng tinh không: "Người Đại Uyên, ngươi nói xem vũ trụ này có tận cùng không?"

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: "Tại sao ngươi lại ung dung như vậy? Là bởi vì ngươi tự tin, hay là bởi ngươi có thứ gì đó khác?"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ngươi muốn nói điều gì?"

Diệp Tri Mệnh nhìn Mộ Niệm Niệm: "Ngươi thực sự không sợ Đạo Đình!"

Diệp Huyền khẽ nói: "Niệm tỷ, rốt cuộc Đạo Kinh mạnh đến mức nào?"

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Không biết nữa!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Ngươi cũng không biết?"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Cũng chưa từng điều tra luôn!"

Sắc mặt Diệp Huyền dần sầm lại.

Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: "Cứ làm tốt chuyện của ngươi là được!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền vừa rời đi không lâu thì Diệp Tri Mệnh đột nhiên xuất hiện.

Mộ Niệm Niệm trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi đang phí lời đấy à?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Bọn họ sẽ không chịu ngừng lại đâu đúng không?"

Mộ Niệm Niệm tiếp tục nướng cá.

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người biến mất nơi cuối tinh không.

Bạch Đế Tử mỉm cười: "Ta hiểu rồi!"

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn ta, nàng cười: "Con người ta ấy à, không chịu trói buộc quen rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận