Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 626: Con trai ngoan

Nam tử trung niên lắc đầu:

- Các ngươi không trốn thoát được, cường giả Độc Cô gia và Cổ gia, cùng với Ngôn gia đã chạy đến.

Độc Cô Huyên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi có thể vô thanh vô tức tiến đến, hẳn là cũng có thể vô thanh vô tức ra ngoài, đúng không?

Diệp Huyền gật đầu.

Độc Cô Huyên nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ngươi rời đi nơi này, nghĩ biện pháp đi cứu Tiểu Linh Nhi.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía nam tử trung niên:

- Đi thôi!

Nói xong, hắn lôi kéo Độc Cô Huyên đi đến phía bên ngoài.

- Để cho hắn tới Độc Cô gia.

- Đi thôi!

- Ở Độc Cô gia, bọn hắn muốn lợi dụng nàng để...

- Lão giả bên trái kia là Ngôn gia, bên phải kia, là Độc Cô gia ta, gọi Độc Cô Liệt, là Tam thúc của ta. Người ở giữa kia, hẳn là Cổ gia, thế gia đệ nhất Thiên Vực này.

- Có phải nữ nhi của ta đang ở Độc Cô gia?

Lúc đi ra Vô Gian luyện ngục, ở cửa ra vào, đã có ba tên cường giả Vô Thượng Chi Cảnh cùng với hơn hai mươi tên cường giả Nguyên Cảnh tối đỉnh.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

Nam tử trung niên gật đầu:

Độc Cô Huyên giữ chặt Diệp Huyền, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền nói khẽ:

- Ngươi chính là tên nghiệt chủng kia?

Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Diệp Huyền nhìn về phía Độc Cô Liệt, người sau vẻ mặt băng lãnh, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Diệp Huyền bước ra phía trước một bước, cầm kiếm trực chỉ Độc Cô Liệt:

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên nói khẽ:

Lúc này, Độc Cô Liệt kia đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Đơn đấu? Diệp Huyền, ngươi có tư cách sao?

Độc Cô Liệt kia cũng hơi hơi ngẩn người, rõ ràng, không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ tìm hắn đơn đấu!

- Có tư cách sao?

Đơn đấu?

Lúc này, giữa chân mày Diệp Huyền, một chữ "Không" lặng yên xuất hiện, thoáng qua, không gian xung quanh hắn trực tiếp khôi phục như bình thường.

- Đơn đấu!

Hoàn toàn không có khả năng!

Phá Không cảnh, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng khôi phục không gian như thế!

Nhìn thấy một màn này, ba người Độc Cô Liệt lập tức nhíu lại lông mày, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có một tia khiếp sợ.

Nghe Diệp Huyền nói, mọi người giữa sân đều ngẩn người. Diệp Huyền này chẳng qua chỉ là Phá Không cảnh, tìm một tên cường giả Vô Thượng Chi Cảnh đơn đấu?

Độc Cô Liệt nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn ngươi!

Thanh âm vừa dứt, tay phải hắn cách không chụp một trảo về phía Diệp Huyền, một trảo này, không gian nơi Diệp Huyền đứng trực tiếp bắt đầu vặn vẹo, một cỗ không gian chi lực cường đại như muốn xoắn nát Diệp Huyền.

Yên lặng một chớp mắt, Độc Cô Liệt cười lạnh:

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua Độc Cô Liệt kia:

Nhìn thấy một màn này, đám người giữa sân thất kinh, đặc biệt là những cường giả Nguyên Cảnh kia, lúc nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt bọn hắn đã có thêm một tia kiêng kị.

Diệp Huyền mỉm cười, sau một khắc, hắn hợp chỉ khẽ điểm, sau lưng Độc Cô Liệt, một tên cường giả Nguyên Cảnh trong nháy mắt đã bay đầu!

Độc Cô Liệt nhìn về phía Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, sau một khắc, một thanh kiếm đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, ngay sau đó, một đạo kiếm khí mạnh mẽ tàn nhẫn trảm xuống từ đỉnh đầu hắn.

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Huyền vừa ra tay, không hề lưu thủ, cũng không dám lưu thủ, bởi vì trước mặt hắn là Vô Thượng Chi Cảnh!

Cao hơn hắn những hai cảnh giới!

Trước mặt Diệp Huyền, Độc Cô Liệt cười lạnh, ống tay áo vung lên.

Oanh!

Một kiếm này của Diệp Huyền hoàn toàn bị ngăn trở, mà Diệp Huyền lại gầm lên giận dữ, hai tay nắm ở chuôi kiếm mạnh mẽ đè ép xuống.

Bành!

Độc Cô Liệt trực tiếp lùi lại vài chục bước!

Mà ba tên cường giả Vô Thượng Chi Cảnh kia lại nhìn về phía viên ấn trong tay Diệp Huyền.

Bị đánh lui?

Nhìn thấy một màn này, mọi người giữa sân đều như hóa đá.

Diệp Huyền nện xuống một ấn này, trực tiếp chấn cho Độc Cô Liệt kia liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn vài chục trượng!

Ầm!

- Ấn này không phải dùng như thế...

Loại người này, quá mức yêu nghiệt! Một khi để hắn tiếp tục trưởng thành, ngày sau Độc Cô gia tất có đại họa.

Mà tên cường giả Vô Thượng Chi Cảnh Cổ gia kia cũng khẽ híp lại hai mắt, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, thế nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, dường như muốn nhìn thấu Diệp Huyền!

Trên mặt cường giả Ngôn gia kia thì lại mang theo ý cười, ý cười khó hiểu, đặc biệt là sau khi hắn nhìn thoáng qua hai người Độc Cô Liệt, nụ cười kia càng ngày càng dày đặc.

Lúc này, Độc Cô Liệt đột nhiên bước ra phía trước một bước, bước ra một bước này, không gian xung quanh Diệp Huyền trực tiếp nứt ra, thế nhưng sau một khắc, không gian xung quanh Diệp Huyền lập tức khôi phục như thường!

Độc Cô Liệt nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Rốt cục ngươi làm được bằng cách nào! Với thực lực của ngươi bây giờ, căn bản không có khả năng...

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Độc Cô Liệt, sau một khắc, hắn cầm một viên ấn đập thẳng xuống đầu Độc Cô Liệt.

Xã Tắc ấn!

Mà khi Diệp Huyền dùng Xã Tắc ấn đập tới phía Độc Cô Liệt, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

Không thể giữ lại được!

Nghĩ đến đây, trong mắt Độc Cô Liệt dâng trào sát ý.

Phải biết, Diệp Huyền chỉ mới là Phá Không cảnh mà thôi a!

Trong lòng Độc Cô Liệt cũng có chút khiếp sợ, hắn cũng không nghĩ tới chiến lực của Diệp Huyền vậy mà lại khủng bố như thế!

Phá Không cảnh đẩy lui Vô Thượng Chi Cảnh?

Nhìn thấy một màn này, mọi người giữa sân dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Rõ ràng, bọn hắn phát hiện chỗ có vấn đề.

Mà đối diện Diệp Huyền, Độc Cô Liệt cũng nhìn chằm chằm viên ấn trong tay Diệp Huyền:

- Ấn này của ngươi là vật gì!

Diệp Huyền không trả lời Độc Cô Liệt, mà vội hỏi trong lòng:

- Giản cô nương, ấn này phải sử dụng như thế nào a?

Giản Tự Tại nói:

- Muốn thôi động vật này, trước tiên cần phải luyện hóa vật này, ngươi cũng không luyện hóa vật này, bởi vậy, vô phương thôi động.

Diệp Huyền đen mặt lại:

- Nói như vậy, hiện tại đây chỉ là một khối sắt vụn?

Giản Tự Tại nói:

- Ngươi có thể tiếp tục cầm đi nện hắn!

Diệp Huyền: "..."

Nơi xa, Độc Cô Liệt đột nhiên nói:

- Diệp Huyền, vật trong tay ngươi là vật gì?

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Độc Cô Liệt:

- Gọi "Cha".

- Cha?

Độc Cô Liệt nhíu mày:

- Cha?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Nhi tử thật ngoan!

Phốc phốc!

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên nhịn không được cười rộ lên, mà bốn phía, vẻ mặt mấy người kia cũng có chút quái dị.

Nơi xa, Độc Cô Liệt lấy lại tinh thần, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Huyền, thần sắc bình tĩnh:

- Chẳng phải ngươi muốn đơn đấu sao? Đến, hôm nay hãy để lão phu nhìn một chút, nghiệt chủng ngươi có năng lực lớn đến bao nhiêu.

Thanh âm vừa dứt, hai tay của hắn hợp lại ở phía trước, sau đó nhẹ nhàng kéo một phát.

Xuy!

Không gian trước mặt hắn trực tiếp vỡ ra, ngay sau đó, một đạo khí lưu màu đen đột nhiên vọt ra từ trong đó, dòng khí lưu màu đen này trong nháy mắt ngưng tụ thành một nắm đấm màu đen!

Độc Cô Liệt bước ra phía trước một bước, đấm ra một quyền.

Oanh!

Nắm đấm màu đen kia tựa như một tia chớp, oanh thẳng đến Diệp Huyền!

Ám năng lượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận