Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1222:

Kiếm Tôn quay người rời đi.

Ở phía sau hắn ta, Viên Tiểu Đao nhếch miệng cười, nụ cười của nàng xán lạn vô cùng.

Đúng lúc ấy, hình như nàng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi: “Không hay rồi!”

Nói đoạn, Viên Tiểu Đao trực tiếp biến mất luôn.

Bắc Cảnh.

Kiếm Tôn vừa mới tới Bắc Cảnh thì A Liên đã xuất hiện trước mặt hắn ta.

Trông thấy A Liên, ánh mắt Kiếm Tôn bỗng tối đi.

A Liên hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Kiếm Tôn gật đầu: “Được!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, ta cũng không muốn đùa ngươi làm gì. Ta không có cách khống chế Giới Ngục Tháp.”

Kiếm Tôn gật đầu.

Kiếm Tôn ngồi xuống, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền mỉm cười: “Để ta nói chuyện với vị tiền bối này!”

Nói tới đây, hắn lại liếc nhìn Kiếm Tôn: “Ta có thể đưa tiền bối vào trong tháp.”

Kiếm Tôn gật đầu: “Ta muốn thỉnh giáo một chút, làm sao để khống chế Giới Ngục tháp?”

Kiếm Tôn nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.

Hắn nhìn về phía Kiếm Tôn: “Tiền bối muốn khống chế Giới Ngục tháp?”

A Liên đang định nói thì Diệp Huyền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Nàng liếc nhìn hắn: “Sao thế?”

Hai người bèn tới một tiểu viện, Diệp Huyền giơ tay làm động tác mời: “Mời tiền bối.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta có thể đưa tiền bối vào trong xem, còn về khống chế tháp thì… Chắc tiền bối cũng biết, tháp này hữu linh, nó có công nhận một người hay không còn phụ thuộc vào bản thân nó.”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn nói: “Tiền bối, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện đi?”

Kiếm Tôn gật đầu: “Đưa ta vào xem sao đi!”

Diệp Huyền lại nói: “Bởi vì ta không có cách kiểm soát Giới Ngục tháp thật sự, nếu như có thể thì ta đã đem nó tới Ngũ Duy rồi. Có điều…”

Kiếm Tôn hỏi: “Vào trong tháp?”

Hắn ta chấn động!

Bởi vì Tiểu Linh Nhi, Liên Thiển và những người khác đều đã bị hắn cho ra ngoài!

Kiếm Tôn nhìn Diệp Huyền: “Tầng thứ tám và tầng thứ chín có người?”

Diệp Huyền cầm lấy Giới Ngục tháp, tiếp đó hắn đưa theo Kiếm Tôn tiến vào bên trong.

Nói đoạn, hắn lại kể về lai lịch của Giới Ngục tháp cho Kiếm Tôn. Diệp Huyền cũng không giấu diếm gì cả, có điều hắn chỉ không nói hết mà thôi.

Diệp Huyền duỗi tay, Kiếm Tôn cũng không chần chừ, trực tiếp đưa Giới Ngục tháp cho hắn.

Kiếm Tôn nhìn Diệp Huyền, hắn ta đang định nói thì ngay lúc ấy đột nhiên hắn ta lại biến mất. Giây tiếp theo, hắn ta đã tới trên đỉnh tháp!

Diệp Huyền cười: “Đúng vậy, trong này cực kì nguy hiểm.”

Một lát sau, Kiếm Tôn ngẩng đầu nói: “Ta cảm giác được sự nguy hiểm, chắc là từ tầng thứ tám hoặc tầng thứ chín rồi!”

Lúc này, bên trong Giới Ngục tháp trống không!

Diệp Huyền gật đầu: “Có!”

Kiếm Tôn hỏi: “Người nào?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Trông thấy diện mạo thực sự của Giới Ngục tháp, Kiếm Tôn lập tức sững sờ.

Diệp Huyền đứng bên cạnh Kiếm Tôn nói: “Tiền bối, tháp này có chín tầng, hiện giờ tầng thứ tám và tầng thứ chín không thể tới, những tầng còn lại thì có thể. Có điều bên trong trống rỗng cả.”

Ngũ Duy chí bảo!

Dù hắn ta là một cường giả nhưng khi trông thấy diện mạo thực sự của Giới Ngục tháp vẫn không thể không ngạc nhiên!

Khi nhìn thấy hai thanh kiếm trên đỉnh tháp, đồng tử của hắn ta co lại: “Phàm Kiếm!”

Phàm Kiếm!

Diệp Huyền có hơi bất ngờ, hắn không ngờ Kiếm Tôn lại nhìn ra Phàm Kiếm!

Phàm Kiếm!

Đây là cảnh giới kiếm đạo cao nhất hiện giờ!

Kiếm Tôn đột nhiên hỏi Diệp Huyền: “Chủ nhân của hai thanh kiếm này đang ở đâu?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết nữa.”

Kiếm Tôn chau mày: “Sao ngươi lại không biết?”

Diệp Huyền nói: “Tạm thời không biết, có điều bọn họ sẽ xuất hiện!”

Kiếm Tôn nói: “Với ta, tháp này chẳng có ý nghĩa gì cả, ngươi giữ lại đi.”

Diệp Huyền: “Tháp này…”

Kiếm Tôn nói: “Đây là lần đầu tiên ta được gần Phàm Kiếm như thế… ta không muốn rời xa nó.”

Diệp Huyền nhìn hắn ta, ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, ngươi…?”

Kiếm Tôn nhìn hai thanh kiếm kia rồi nói: “Ta muốn ở lại nơi này!”

Lúc này hắn ta mới hiểu tại sao Diệp Huyền lại có thể sống đến tận bây giờ.

Diệp Huyền trầm mặc.

Không cần biết là nữ tử váy trắng hay là Thanh Nhi, hắn thấy hơi nhớ bọn họ rồi.

Nữ tử váy trắng còn đỡ, thỉnh thoảng còn có cơ hội gặp mặt, còn Thanh Nhi…

Lúc này, Kiếm Tôn bỗng nói: “Ta chưa từng nghĩ người phía sau ngươi lại là kiếm tu đã đạt đến Phàm Kiếm…”

Nói đoạn, hắn ta lắc đầu: “Thần Điện đúng là quá ngu xuẩn! Có điều, chúng ta đều ngu xuẩn!”

Cường giả cấp Phàm Kiếm!

Hắn ta rất rõ cường giả cấp Phàm Kiếm kinh khủng cỡ nào!

Với một cường giả cấp Phàm Kiếm mà nói thì những kẻ dưới Phàm Kiếm đều như con kiến!

Không cần biết là Thần Điện hay là hắn ta, hoặc là những cường giả khác ở Lưỡng Giới Thiên, khi đứng trước mặt cường giả Phàm Kiếm đều chỉ như một con kiến bé nhỏ!

Nữ tử váy trắng!

Kiếm Tôn nói: “Chẳng trách… ngươi còn trẻ tuổi mà đã có trình độ kiếm đạo như vậy rồi… Hóa ra phía sau ngươi còn có cao nhân…”

Diệp Huyền gật đầu.

Nghe vậy, Kiếm Tôn trừng lớn mắt: “Ngươi… kiếm đạo của ngươi là do bọn họ dạy sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Bởi vì cường giả thần bí phía sau ta là chủ nhân của kiếm này!”

Kiếm Tôn hỏi: “Tại sao?”

Diệp Huyền: “…”

Kiếm Tôn đi tới trước mặt hai thanh kiếm và nhìn chúng, ánh mắt dần trở nên si mê…

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi hắn cũng không làm phiền Kiếm Tôn nữa, chỉ lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận