Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3186: Mặt dày hơn

Đi loanh quanh!

Lâm Tiêu thở dài, đoạn bảo: "Thực không dám giấu, ta rất muốn gặp kiếm chủ, muốn được hắn ta chỉ điểm cho, nhưng tiếc là..."

Diệp Huyền đột nhiên cười nói: "Tiếc gì chứ? Hắn ta sẽ tới thôi!"

Lâm Tiêu nhìn hắn, Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Ta ở đây mà!"

Nghe vậy, Lâm Tiêu bèn sững sờ, sau đó cười bảo: "Ôi, hồ đồ quá rồi! Thiếu chủ còn ở đây, chắc chắn kiếm chủ cũng sẽ tới!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Lâm Tiêu tiền bối, hay là chúng ta giải quyết Thần Cung với Thiên Hành Điện đi đã?"

Lâm Tiêu nghiêm túc nói: "Đương nhiên!"

Nói đoạn, hắn ta bèn vỗ tay: "Tế trận!"

Cường giả Đăng Thiên cảnh kia nhìn chằm chằm hắn ta: "Lâm Tiêu thành chủ, hành vi này của ngươi không sáng suốt một chút nào cả! Ngươi sẽ phải trả giá cho hành vi ngày hôm nay!"

Đã thế còn chửi rất khó nghe...

Lúc này, một cường giả Đăng Thiên cảnh của Thượng Cổ Thiên Tộc nhìn Lâm Tiêu: "Lâm Tiêu thành chủ, hai Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Linh giai không đủ sao?"

Mọi người sững sờ, lão đầu này tốt xấu gì cũng là cường giả Đăng Thiên cảnh, sao hắn ta lại chửi người như vậy?

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Lý Đạo Nhiên lại càng khó coi hơn!

Nói đoạn, có vẻ hắn ta tức không thể chịu được, bèn lập tức xông về phía Lâm Tiêu!

Dứt lời, hàng chục cường giả thần bí xuất hiện trên bầu trời Thần Cung. Trên tay hàng chục người này là cổ tịch, tay phải thì cầm trường trượng!

Diệp Huyền cũng trợn mắt há mồm, lão đầu này không có tác phong của một cường giả gì cả!

"Tại sao?"

Sau khi bọn họ xuất hiện đã bắt đầu nhanh chóng đọc chú ngữ. Dần dần, quang mạc màu trắng trên bầu trời Thần Cung bắt đầu rung chuyển dữ dội, sau đó xuất hiện những vết nứt!

Lâm Tiêu lập tức giơ ngón giữa lên, cười lớn: "Lão tử chọc cúc hoa của mẹ ngươi đấy! Ngươi tới mà giết lão tử này!"

Cả đất trời bỗng trở nên hư ảo!

Lâm Tiêu nhìn cường giả Đăng Thiên cảnh kia, hắn ta mỉm cười: "Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ta cho ngươi hay, Chư Thiên Phủ ta sẵn sàng trung thành mãi mãi với kiếm chủ, đừng nói hai Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Linh giai, dù có là hai Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Thần giai thì Chư Thiên Phủ ta cũng sẽ không phản bội kiếm chủ!"

Rất nhanh sau đó, hai người đã tiến vào trận đại chiến.

Ở phía xa xa, sắc mặt cường giả Đăng Thiên cảnh kia lập tức trở nên khó coi: "Lâm Tiêu, tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả Đăng Thiên cảnh, vậy mà ngươi lại nói năng thô tục như vậy, ngươi..."

Lâm Tiêu bật cười ha ha rồi cũng xông lên!

Bởi lẽ hắn phát hiện, Diệp Thần sắp vượt qua Đăng Thiên cảnh rồi!

Bởi lẽ hắn chính là Diệp Thần, ngoài ý thức của Diệp Thần thì hắn còn có mọi thứ của đối phương nữa!

Một người là Diệp Lăng Thiên!

Mặc dù hắn cũng là cường giả Đăng Thiên cảnh, thế nhưng hắn nhận ra xét về sức chiến đấu, so với mấy người này hắn vẫn còn kém đôi chút!

Bởi lẽ khoảnh khắc ý thức của hắn ta thức tỉnh, Thanh Nhi đã chuẩn bị giết người rồi!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền nhìn hai người đánh nhau. Lúc này, trong lòng hắn chỉ còn lại vẻ kinh ngạc!

Diệp Huyền lắc đầu cười.

Hắn ta không còn lựa chọn nào khác!

Hắn ta không thể không chết!

Không nói hắn, đến cả Diệp Thần năm xưa cũng vẫn còn khoảng cách với những cường giả Đăng Thiên cảnh này!

Nếu như ngày xưa Diệp Lăng Thiên không đối xử với hắn ta như vậy thì hiện giờ Diệp Thần có lẽ đã vượt xa Đăng Thiên cảnh rồi!

Người thứ hai chính là Thanh Nhi!

Cuối cùng Diệp Thần đã chọn cái chết, một phần nguyên nhân là do Thanh Nhi!

Thực ra, nếu như cho Diệp Thần thêm thời gian, cùng lắm chưa đầy mười năm, trong những người Đăng Thiên cảnh sẽ không một ai có thể làm đối thủ của hắn ta!

Nhưng tiếc là hắn ta đã gặp hai người mà cả đời này không nên gặp!

Đây là thiên chi kiều tử thực sự!

Nhưng tiếc là thời gian quá ít!

Hắn bỗng nhận ra, thực ra Diệp Huyền hắn không hề ưu tú!

Nếu xét về thiên phú thì hắn không bằng An Lan Tú, càng không bằng Diệp Thần!

Lúc này, tiểu tháp đột nhiên lên tiếng: "Tiểu chủ, đừng than thở, ta thấy ngươi có một điểm mà người khác không bì nổi đó!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: "Tiểu tháp, tại sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?"

Tiểu Tháp cười he he: "Ta đoán đó!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu tháp lại nói: "Ta thấy tiểu chủ có một ưu điểm cực kì lợi hại! Thế gian này không mấy ai có thể so sánh được với ngươi đâu!"

Diệp Huyền tò mò: "Ưu điểm gì?"

Tiểu tháp nói: "Mặt dày! Da mặt ngươi còn dày hơn cả chủ nhân ngày xưa!"

Vẻ mặt của Diệp Huyền khựng lại.

Tiểu tháp tiếp tục nói: "Người mặt dày vô địch thiên hạ! Tiểu chủ..."

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xòe tay ra, tiểu tháp bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn bèn ném mạnh nó lên trời: "Lão tử không cần nữa!"

Vụt!

Tiểu tháp lập tức hóa thành một đường kim quang và biến mất.

Mọi người: "..."

Lúc này, tiểu tháp lại bay về trước mặt Diệp Huyền. Nó lắc lư một hồi: "Tiểu chủ, ngươi vô tình quá rồi đấy!"

Diệp Huyền chỉ nói: "Tiểu tháp, hôm nào ta bán ngươi đi cho xong!"

Tiểu tháp: "..."

Diệp Huyền không náo loạn với tiểu tháp nữa. Hắn cất tiểu tháp đi rồi nhìn về phía Thời Gian Trường Hà. Lúc này, Lâm Tiêu và cường giả Đăng Thiên cảnh kia vẫn đang chiến đấu kịch liệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận