Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3813. Có thể chơi như vậy sao?



Chương 3813. Có thể chơi như vậy sao?




Một canh giờ sau, Mục Thần đột nhiên dừng lại.
Nàng chỉ xuống sơn mạch bên dưới: “Nhìn thấy không?”
Diệp Huyền nhìn theo hướng mà đối phương chỉ, bên dưới là núi non trùng điệp, nối liền không dứt, trông rất đồ sộ.
Mục Thần nhẹ giọng nói: “Đây chính là Ngự Thiên Thần Phủ!”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng: “Thật ra ngươi cũng muốn đi xem, đúng không?”
Mục Thần gật đầu.
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Người đạt đến Niệm Thông cảnh mà đều không thể vào?”
Mục Thần gật nhẹ đầu: “Nếu chúng ta vào đó chắc chắn sẽ có đại chiến, mà trận đại chiến của những người thuộc cấp bậc này như chúng ta sẽ chẳng khác gì đôi bên phải cá chết lưới rách cả! Bọn họ không muốn cá chết lưới rách và chúng ta cũng không muốn! Mà thế hệ trẻ tuổi các ngươi vào trong đó chắc chắn sẽ đánh nhau, nhưng sẽ không phát động chiến tranh toàn diện.”
Diệp Huyền nhìn xuống bên dưới rồi nhẹ giọng nói: “Nếu chúng ta đánh nhau ở trong đó, ví dụ như nếu ta muốn định đánh chết nghịch hành giả gì đó của bên kia, Ma Mạch sẽ trơ mắt đứng nhìn sao?”
Mục Thần nhìn về phía hắn: “Ngươi yên tâm, cường giả Niệm Thông cảnh bên bọn họ sẽ không ra tay được đâu! Đương nhiên, nếu các ngươi sắp bị người của bọn họ đánh chết thì chúng ta cũng không ra tay được!”
Nghe thế, Diệp Huyền cũng hiểu ra.
Cường giả đỉnh cấp của đôi bên sẽ kiềm chế lẫn nhau, nói một cách đơn giản chính là sống hay chết còn phụ thuộc vào chính bản thân mình.
Hắn không phí lời mà đi xuống dưới.
Lúc này, Mục Thần đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã!”
Diệp Huyền quay người nhìn về phía nàng, Mục Thần nhìn hắn: “Tại sao?”
Diệp Huyền hơi sững sờ, hắn khó hiểu: “Tại sao cái gì?”
Mục Thần nhìn thẳng vào hắn: “Ta đã nói mục đích thu nhận ngươi với ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn chưa nói mục đích ngươi gia nhập vào Thánh Mạch! Ngươi có thể nói nghe thử, chỉ cần trong phạm vi năng lực, có lẽ ta có thể thỏa mãn ngươi!”
Diệp Huyền cười đáp: “Hóa ra ngươi ám chỉ chuyện này à!”
Mục Thần nhìn hắn và đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó mới đáp: “Ta chỉ muốn tìm một người giết mình, chỉ thế mà thôi!”
Nói xong, hắn rời đi với vẻ tiêu sái.
Tiểu tháp: “…”
Mục Thần hơi sững sờ: “…”

Cách đằng xa, tiểu tháp không nhịn được mà nói: “Tiểu chủ, chúng ta có nên khiêm tốn một chút không nhỉ?”
Không thể không nói, bây giờ nó thật sự có hơi hoảng rồi đấy!”
Sau khi thực lực của tiểu chủ tăng lên đã vênh không chịu được nữa rồi!
Diệp Huyền cười ha ha: “Tiểu tháp, lẽ nào ta còn chưa đủ khiêm tốn nữa hay sao?”
Tiểu tháp thấp giọng thở dài: “Tiểu chủ, ngươi đừng quên một định luật.”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Định luật gì cơ?”
Tiểu tháp đáp: “Đẹp trai không quá ba ngày!”
Diệp Huyền: “…”
Một lúc sau, hắn dẫn tiểu tháp đến trước một sơn động, ngay khi tới trước sơn động này, hắn phát hiện ra có mấy luồng thần thức xa lạ đang quét lên người mình.
Rất dễ nhận thấy, đây là cường giả của Ma Mạch!
Diệp Huyền chỉnh lại cổ áo một chút sau đó đi vào trong hang động kia, lúc này, đột nhiên một lão giả xuất hiện ngay trước mặt hắn, trên người đối phương là hắc sắc trường bào, chỗ mi gian có một chữ “Vạn” màu đỏ đậm.
Cường giả Ma Mạch!
Lão giả cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền như thế, ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn lão giả, cũng không quan tâm đến hắn ta mà tiếp tục đi vào trong hang động, nhưng lúc này lão giả lại chặn trước mặt hắn.
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Lão đầu, ta là người của Thánh Mạch!”
Lão giả nhìn hắn chằm chằm: “Ta biết ngươi là người của Thánh Mạch!”
Diệp Huyền thấy khó hiểu: “Ngươi biết ta là người của Thánh Mạch vậy còn chặn được ta làm gì? Có phải các ngươi muốn ỷ lớn hiếp nhỏ không đấy?”
Lão giả vẫn nhìn hắn chòng chọc: “Ngươi nhìn cho kỹ đây là chỗ nào đi!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày, hắn nhìn về phái động khẩu kia, trên động khẩu có hai chữ to: Ma Mạch.
Hắn trầm giọng hỏi: “Các ngươi đổi Ngự Thiên Thần Phủ thành Ma Mạch rồi sao? Các… các ngươi đã hỏi qua Thánh Mạch chúng ta chưa?”
Lão đầu chợt nổi giận quát: “Ngươi nhìn cho kỹ đi, đây là chỗ nghỉ ngơi của đám người lão phu, lối vào của Ngự Thiên Thần Phủ bí cảnh ở đằng sau ngươi kia kìa!”
Nghe thế, Diệp Huyền sững người.
Mẹ kiếp!
Mình đi lôn đường rồi sao?
Diệp Huyền quay người liếc mắt nhìn, cách đó nghìn trượng có một thạch môn cực kỳ to lớn, trên thạch môn còn có hai chữ to đùng: Thần Phủ!
Đúng là đi lộn đường thật rồi!
Diệp Huyền hơi lúng túng, hắn nhìn về phía lão giả kia và cười lấy lòng: “Đi lộn đường! Làm phiền rồi! Làm phiền rồi!”
Nói xong, hắn quay người chạy luôn.
Lão giả đứng tại chỗ nhìn Diệp Huyền ở đằng xa với vẻ lạnh lùng: “Sao Thánh Mạch lại phái một thằng ngớ ngẩn như thế tới đây chứ?”
Lúc này, một nam tử trung niên bước ra khỏi sơn động đằng sau hắn ta, nam tử trung niên nhìn về phía Diệp Huyền ở đằng xa, nhẹ giọng nói: “Đây là đệ tử mà Mục Thần của Thánh Mạch vừa mới nhận sao? Thú vị đấy chứ!”
Lão giả không thay đổi vẻ mặt: “Như thằng hấp!”
Nam tử trung niên cười bảo: “Sát Ngôn, cái tính nóng nảy này của ngươi vẫn không thể thay đổi được sao?”
Lão giả tên Sát Ngôn kia lạnh lùng đáp: “Thay đổi cái gì? Sao ngươi không sửa lại cái nết của mình trước đi?”
Nam tử trung niên lắc đầu cười.
Sát Ngôn liếc mắt nhìn hắn ta đầy lạnh lùng: “Cổ Bạch, ngươi giả tạo y như cái đám Thánh Mạch đó!”
Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
Cổ Bạch đột nhiên hỏi: “Ngươi không tò mò về thiếu niên đó sao?”
Sát Ngôn không quay đầu lại: “Đây là thời đại của nghịch hành giả, thiên tài và yêu nghiệt sinh ra trong thời đại này đều đã định trước chỉ có một đời bi kịch rồi.”
Cổ Bạch đứng tại chỗ im lặng một lúc rồi mới khẽ cười: “Cũng đúng!”
Nói rồi, hắn ta cũng xoay người rời đi.
Hết chương 3813.



Bạn cần đăng nhập để bình luận