Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 571: Có Ngươi Không Có Hắn, Có Hắn Không Có Ngươi!

Từ Thanh Thương giới đến bây giờ, hắn tăng tiến rất nhanh, bởi vì có công pháp đặc biệt, người đặc biệt, bảo vật đặc biệt.

Loại tình huống này, tốc độ phát triển này, nhiều khi khó tránh khỏi sẽ tung bay!

Giống như vừa rồi, hắn cũng không thận trọng ứng đối Dị Linh này, bằng không, hắn cũng không đến mức bị đối phương một chiêu chế trụ.

Lúc này, ánh mắt của Dị Linh kia đột nhiên rơi vào trên thân Diệp Huyền, nó nhìn chằm chằm Diệp Huyền, đột nhiên, hai tia máu từ trong mắt nó bắn ra.

Giờ khắc này, Diệp Huyền không dám khinh thường, tay phải mở ra, Không Gian Chi Kiếm lập tức ngưng tụ, sau một khắc, hắn đột nhiên tốc trảm về phía trước.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Chém xuống một kiếm.

Xuy xuy!

Nghe vậy, Diệp Huyền có chút tâm động.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền nhìn qua Huyết Linh cách đó không xa, người sau đang nhìn hắn chằm chằm.

Đại thần lầu hai nói:

Hiện tại, hắn bức thiết muốn tăng thực lực của bản thân!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Oanh!

Hai tia máu kia trực tiếp phá toái, đồng thời, Dị Linh kia liên tục lùi lại lần nữa, vừa lui, trực tiếp thối lui đến vách núi đá đối diện Diệp Huyền.

Sau một khắc...

- Tên này không dễ thu thập a!

Dị Linh kia nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ánh mắt có chút dữ tợn.

Thực lực!

Diệp Huyền cầm trường kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, mà trước mặt hắn không xa, là một biển máu, giờ phút này, hắn đã không nhìn thấy vị trí chân thực của Dị Linh kia.

- Nếu thu phục nó, phong ấn vào trong kiếm, kiếm của ngươi sẽ phát sinh biến hóa về chất, khi đó, thực lực của ngươi cũng sẽ phát sinh biến hóa về chất!

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên xoay người chạy, tốc độ của hắn cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Một người một Linh đồng thời biến mất tại chỗ!

Một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên trong sân, ngay sau đó, một đạo huyết mang và kiếm quang chấn động ra bốn phía, khắp nơi bừa bộn!

Giữa sân yên tĩnh lại!

Oanh!

- Có thể nói chuyện sao?

Dị Linh nhìn lướt qua bốn phía, đột nhiên, một thanh kiếm không chút dấu hiệu nào xuất hiện trên đỉnh đầu nó!

- Gì mà nhân loại đáng chết, nhân loại có không ít kẻ xấu, thế nhưng, cũng không ít người tốt, không đúng sao?

Mà trong nháy mắt Diệp Huyền biến mất, một đạo hồng mang bắn ra, đuổi sát Diệp Huyền, nhưng sau khi nó đi qua một ngã rẽ, nó đột nhiên ngừng lại, bởi vì đã không thấy Diệp Huyền, cả khí tức cũng không còn nữa.

- Nhân loại tham lam thành tính, là sinh vật tham lam nhất vùng vũ trụ này!

Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:

- Không đúng!

Một kiếm đột nhiên xuất hiện khiến vẻ mặt Dị Linh bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, một cỗ huyết mang từ trong cơ thể nó chấn động ra.

- Nhân loại đáng chết!

Dị Linh đột nhiên gầm thét, tiếng như sấm vang, chấn cho màng nhĩ của Diệp Huyền một hồi đau nhức.

Diệp Huyền có chút im lặng:

Cỗ huyết mang này mạnh mẽ chống đỡ một kiếm của Diệp Huyền, thế nhưng, lực lượng cường đại ẩn chứa trong kiếm lại khiến nó liên tục lùi lại, mà trong quá trình nó lui lại, bốn thanh phi kiếm đột nhiên chém ra từ trong không gian chung quanh nó ...

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Diệp Huyền đi tới trước mặt Dị Linh, vẻ mặt người sau dữ tợn, nắm chặt hai vuốt, sát ý trong mắt vẫn như cũ không giảm.

Dị Linh kia bị bốn thanh kiếm đính lấy gắt gao, một cử động cũng không dám!

- Đúng!

Thanh âm của Tiểu Linh Nhi cũng đột nhiên vang lên:

- Nhân loại xấu nhất! Siêu cấp siêu cấp xấu! Đánh nhân loại chết!

Diệp Huyền đen mặt lại, cảm tình bản thân vì nói một câu cho nhân loại mà làm nhiều người tức giận a!

Đại thần lầu hai đột nhiên lại nói:

- Ở chỗ của ta, nhân loại đã chết hết!

Diệp Huyền nhăn mày lại:

- Vì sao?

Đại thần lầu hai nói:

- Đại thần lầu hai, ngươi có biện pháp nào không?

Nói xong, trong lòng hắn thầm hỏi:

- Ta không tin ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

- Tự nguyện!

Dị Linh nhìn Diệp Huyền, khẽ gật đầu:

- Tự nguyện làm kiếm linh của ta, ta lưu cho ngươi một đường sống!

Dị Linh căm tức nhìn Diệp Huyền:

- Không thể...

Đúng lúc này, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên tiến thêm nửa tấc, thân thể Dị Linh trực tiếp cứng đờ, nó vội vàng nói:

- Có khả năng thương lượng một chút...

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức vui vẻ! Tên này sợ chết a!

Chỉ cần sợ chết là được!

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Thật sự tự nguyện?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Diệp Huyền đột nhiên một kiếm đè vào giữa chân mày Dị Linh, kiếm vào nửa tấc, Dị Linh lập tức yên tĩnh lại.

Đúng lúc này, Dị Linh kia đột nhiên gầm thét.

- Thả ta!

Diệp Huyền: "..."

- Bởi vì nhân loại khiến nhiều người tức giận, bị chúng tộc liên hợp lại đồ sạch.

Yên lặng một lát, thanh âm của Đại thần lầu hai vang lên:

- Khống chế một sợi Hồn Linh của nó, kể từ đó, nó không dám có dị tâm!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Dị Linh:

- Ta muốn khống chế Hồn Linh của ngươi!

Nghe vậy, vẻ mặt Dị Linh kia lập tức dữ tợn, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói tiếp:

- Không nguyện ý? Vậy chết!

Dị Linh nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Nhân loại đáng chết, sao ta có thể bị ngươi nô dịch cả đời? Ngươi động thủ đi!

Diệp Huyền nhíu mày, đang muốn động thủ, mà lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:

- Một năm, một năm sau, hắn trả tự do cho ngươi!

Lần này, Đại thần lầu hai cũng không truyền âm cho Diệp Huyền, bởi vậy, Dị Linh kia cũng nghe được.

Dị Linh nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Một năm?

Trong lòng Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Một năm đủ sao?

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

- Nếu không đủ, đó chính là ngươi không có năng lực!

Diệp Huyền cười khổ, sau đó khẽ gật đầu:

- Một năm thì một năm!

Chỉ đi theo một năm, Dị Linh kia suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt dần bình tĩnh lại.

Một lát sau, nó nhìn về phía Diệp Huyền, tiếp theo, một sợi tơ máu đột nhiên trôi dạt đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền bắt lấy sợi tơ máu kia.

Đại thần lầu hai nói:

- Để vào trong thức hải, ngươi có thể biết được suy nghĩ của nó, lúc cần thiết càng có thể thao túng sinh tử của nó!

Diệp Huyền không do dự, đặt sợi Hồn Linh kia vào trong thức hải của bản thân, rất nhanh, Diệp Huyền cảm giác được trong đầu có thêm một chút tin tức.

Là tin tức của Dị Linh!

Mà suy nghĩ của Dị Linh lúc này lại là giết chết hắn!

Diệp Huyền lắc đầu, cũng không so đo với tên này, ngược lại hiện tại, sinh tử của đối phương đều do một ý niệm của hắn!

Diệp Huyền đang muốn ly khai, nhưng vào lúc này, Dị Linh kia đột nhiên nói:

- Phía dưới có đồ vật ta cất giữ, ta muốn mang đi!

- Phía dưới?

Diệp Huyền nhìn xuống, phía dưới đã không có đường!

Nơi này đã là phần cuối!

Dị Linh đột nhiên bay đến bên phải Diệp Huyền không xa, nó giơ móng phải khẽ ấn về phía trước, rất nhanh, vách núi trực tiếp nứt ra, nó hóa thành một làn khói chạy xuống.

Diệp Huyền vội vàng đi theo, rất nhanh, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Ở trước mặt hắn, là một tòa Tử Nguyên tinh lớn như núi nhỏ!

Rất nhiều Tử Nguyên tinh!

Ít nhất chừng năm mươi vạn!

Hơn nữa đều đã thành thục!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người!

Dị Linh quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Giúp ta mang đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận