Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 811: Vậy Ta Không Còn Là Học Viên Võ Viện

Nghe được câu nói này của Diệp Huyền, tên Lâm Sư kia thay đổi thái độ trở nên dữ tợn vô cùng!

Lâm Sư đang chuẩn bị xuất thủ, mà đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền lại biến mất tại chỗ.

Lâm Sư cầm trường xích trong tay quét ngang mặt đất trước mặt.

Oanh!

Không gian trước mặt Lâm Sư bị chấn vỡ dưới một kích này, mà lúc này, có một thanh kiếm đè lên thanh trường xích kia.

Ầm!

Tay và trường xích của Lâm Sư run lên kịch liệt, vô số vết rạn xuất hiện, cùng lúc đó, vô số kiếm quang tràn tới bao phủ Lâm Sư.

Yên lặng một giây——

Cách đó không xa, lúc Diệp Huyền còn muốn ra tay tiếp, đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng hét phẫn nộ vang lên.

Diệp Huyền bị này khí tức này bức lui mấy trượng, không chỉ như thế, khi hắn vừa ổn định lại thân hình, không gian xung quanh hắn trở nên rạn nứt ra nhưng trong phút chốc lại hồi phục lại.

Xùy!

Thanh âm vừa dứt, một khí tức cực kỳ mạnh mẽ tràn từ xa tới.

Người lùi lại này chính là Lâm Sư.

“Gặp qua Phó viện trưởng!”

Ầm ầm!

Mà lúc này, một tên lão giả tóc trắng xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.

Mà khi Lâm Sư vừa dừng lại, giữa sân, một đạo kiếm quang chợt lóe lên, Lâm Sư co rút cơ mặt, thân hình chớp động, nhưng có vẻ đã muộn rồi.

Một bóng người liên tục lùi lại.

“Càn rỡ!”

Người này chính là Võ viện Phó viện trưởng Tần Sơn!

Một cánh tay của Lâm Sư bay ra ngoài.

Tần Sơn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, mặt lạnh tanh nói : “Ngươi cho rằng nơi này là Kiếm tông?”

Nhìn thấy lão giả tóc trắng này, tất cả mọi người ở giữa sân đều đồng loạt hô.

Phó viện trưởng!

Tần Sơn lạnh lùng nhìn xem lão đầu, “Việt Vô Trần, làm sao, Kiếm Tông các ngươi muối đối đầu với Võ Viện sao?”

Tần Sơn híp mắt lại, hắn quay người, ở sau lưng hắn cách đó không xa, không biết từ khi nào đã xuất hiện mỗi lão giả.

Tần Sơn nhìn thẳng Việt Vô Trần, “Mặc kệ nguyên nhân là gì, hắn giết người của Võ viện, Võ viện đều sẽ trả thù, hôm nay, mạng của hắn phải để lại đây, ai cũng không được mang đi!”

Tần Sơn đang muốn xuất thủ một lần nữa, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên ở sau lưng Tần Sơn.

Việt Vô Trần lắc đầu.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Tần Sơn đột nhiên tay phải vung về phía Diệp Huyền để đè ép, lực đè ép này, không gian xung quanh Diệp Huyền lại vỡ nát lần nữa, thế nhưng một giây sau, không gian vỡ nát kia lại khôi phục lại một lần nữa, nhưng khóe miệng của Diệp Huyền lại chảy ra một giọt máu tươi.

Việt Vô Trần lại nói: “Lão Tần, coi như ngươi giết hắn rồi thì mặt mũi của Võ viện sẽ được lấy lại sao? Không, việc này truyền đi, người ngoài sẽ chỉ cảm thấy Võ viện không có năng lực, tiểu bối không có năng lực, chỉ có thể để mấy lão già ra tay!”

Tần Sơn yên lặng.

“Trong mắt của ta, người hắn giết chính là đệ tử của Võ viện, Võ viện các ngươi muốn báo thù, ngươi không ra tay cũng không hợp lắm, ngươi nói xem?”

“Lão Tần, lấy lớn hiếp nhỏ cũng không tốt!”

Việt Vô Trần cười nói: “Cũng đuoẹc, ngươi không muốn hỏi, ta cũng không miễn cưỡng nữa, chẳng qua là, một lão già đi khi dễ một tiểu bối, hình như không được đẹp mắt lắm nhỉ?”

Tần Sơn cười lạnh.

“Thế nào, là muốn khích tướng ta sao?”

Người này chính là lão đầu dạy Diệp Huyền kia.

Việt Vô Trần lãm đạm nói: “Lão Tần, ngươi cũng không hỏi xem vì sao hắn lại muốn giết người?”

Tần Sơn lạnh lùng nói: “Việc nhỏ? Kiếm tông đệ tử ngươi tới Võ viện giết người, ngươi nói chuyện này là việc nhỏ?”

Việt Vô Trần cười nói: “Một chút việc nhỏ, về phần ngươi thì sao?”

Tần Sơn cười lạnh.

“Ngươi cho rằng Võ viện ta không người sao?”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía lão giả cách đó không xa nói."Để cho nàng tới!”

Lão giả khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Tần Sơn lạnh lùng nhìn Việt Vô Trần, “Lão phong tử, ta biết ngươi muốn cứu hắn, thế nhưng, hôm nay ta nói cho ngươi biết, mạng của hắn, Võ viện chắc chắn phải có được.”

Việt Vô Trần không để ý tới Tần Sơn, hắn đi đến Diệp Huyền trước mặt, “Ngươi giết người?”

Diệp Huyền gật đầu.

Việt Vô Trần hỏi.“Vì sao giết người?”

Diệp Huyền nói: “Người kia nhục nhã muội muội ta!”

Tiểu An ngoảnh mặt nhìn về phía Diệp Huyền, lúc thấy được Diệp huyền, nàng lập tức ngây ngẩn cả người.

“Tiểu An, chớ có lưu thủ, giết hắn đi!”

Thấy nữ tử này vẻ mặt của Tần Sơn hơi dịu lại.

Đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tần Sơn.

“Tiểu tử ngông cuồng, chỉ bằng ngươi cũng muốn giết sạch học sinh của Võ viện chúng ta? Ngươi...”

Nghe được lời nói của Diệp Huyền, Tần Sơn đột nhiên giận dữ.

Từ trong giọng nói của Diệp Huyền, hắn cảm nhận được sát ý nồng nặc!

Giờ khắc này, Việt Vô Trần đã hiểu được loáng thoáng rồi.

Vảy ngược!

Cho dù là kẻ mềm yếu đến đâu đều có vảy ngược của chính mình, mà trước mắt vảy ngược của Diệp Huyền chính là em gái của hắn.

Việt Vô Trần thấp giọng thở dài, mặc dù hắn quen biết với Diệp Huyền không lâu, nhưng đối với tính cách của Diệp Huyền vẫn hiểu được một chút, hắn tuyệt đối không phải là một kẻ lương thiện!

Cách đó không xa, Tần Sơn đột nhiên cười lạnh.

“Nhục nhã muội muội của ngươi? Hắn nhiều lắm cũng chỉ sỉ nhục muội muội củ ngươi, ngươi đã muốn giết hắn, làm sao...”

Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chỉ vào Tần Sơn cách đó không xa.

“Lão già, có chuyện gì thì lại đây mà đấm nhau, đừng động tới muội muội của ta, bằng không thì lão tử điên lên giết sạch học sinh của Võ viện các ngươi!”

Sát ý!

Nghe vậy, Việt Vô Trần lạp tức biến sắc.

Diệp Huyền nhìn về phía Việt Vô Trần, “Người nào dám vũ nhục em gái ta, ta giết kẻ ấy!”

Việt Vô Trần trầm giọng nói: “Chỉ vũ nhục bằng ngôn ngữ thôi, mà ngươi đã muốn giết người?”

Diệp Huyền gật đầu.

Việt Vô Trần nhíu mày “Vũ nhục bằng ngôn ngữ?”

Người tên Tiểu An này, chính là An Lan Tú!

Nhìn thấy An Lan Tú, Diệp Huyền mỉm cười.

"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ở tình huống này.”

An Lan Tú quay người nhìn về phía Tần Sơn.

“Vì sao giết phải hắn?”

Nghe được câu hỏi của An Lan Tú, Tần Sơn nhíu mày.

" Ta muốn ngươi phải giết hắn.”

An Lan Tú nhìn thẳng Tần Sơn hỏi.

“Lý do.”

Tần Sơn đang muốn nói tiếp, An Lan Tú đột nhiên lắc đầu.

"Lý do gì cũng không được!”

Nói xong, nàng quay người đi về phía Diệp Huyền.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở giữa sân ngây dại rồi.

Việc này là công khai làm phản sao.

Việt Vô Trần cách đó không xa cũng sửng sốt, cốt truyện méo gì thế này?

Sau lưng An Lan Tú, Tần Sơn đột nhiên gầm thét.

“Dừng lại!”

An Lan Tú dừng bước quay người về phía Tần Sơn, Tần Sơn đang rất giận.

“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”

An Lan Tú nói: “Hắn là bằng hữu của ta!”

Bằng hữu!

Mọi ánh mắt của mọi người dồn về phía Diệp Huyền, bằng hữu với Kiếm tông sao?

Không biết bắt đầu từ khi nào, Võ viện và Kiếm tông đã không hợp mắt nhau, thậm chí có thể gọi là thủy hỏa tương khắc.

Mà bây giờ, một đệ tử của Võ viện lại nói một đệ tử của Kiếm tông là bằng hữu...

Nghe được câu trả lời của An Lan Tú, sắc mặt của Tần Sơm trở nên vô cùng khó coi “Bằng hữu? Ngươi phải nhớ kỹ, bây giờ ngươi chính là học sinh của Võ viện.”

An Lan Tú nói.

“Như vậy thì từ giờ trở đi, ta cũng không còn là học sinh của Võ viện nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận