Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1191: Tàn nhẫn với chính mình

Diệp Huyền thu lại suy nghĩ của mình, sau đó hắn xách đao bước tới chỗ lão giả, hiện giờ càng đánh hắn lại càng thấy hưng phấn.

Quả nhiên, chỉ có chiến đấu mới là cách nâng cao bản thân tốt nhất!

Phải chiến!

Diệp Huyền lại xông về phía lão giả.

Thấy cảnh tượng này, mí mắt lão giả co giật: “Khoan đã!”

Diệp Huyền vẫn không hề dừng lại, tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn! Ngay sau đó, hắn đã tới gần đỉnh đầu của lão giả và vung đao xuống. Dưới lưỡi đao ẩn giấu kiếm chiêu!

Lão giả có thể thấy được kiếm chiêu này, thế nên hắn ta không đỡ mà chỉ đành lùi về phía sau!

Hắn ta muốn tránh!

Mười miếng dị tinh!

Lão giả gào hét: “Tiểu tử, ngươi dám chơi trò xảo trá với lão phu!”

Diệp Huyền nói: “Đánh nhau chứ làm gì!”

Một trăm miếng?

Rốt cuộc tên tiểu tử này là ai?

Lão giả phẫn nộ: “Ngươi muốn chết!”

Hiện giờ cách tốt nhất là tránh, bằng không hắn ta sẽ phải phân sinh tử với Diệp Huyền!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi không trả thì chúng ta tiếp tục đánh!”

Thấy Diệp Huyền lại định ra tay tiếp, lão giả đột nhiên hét lên: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Mà lúc này, hắn ta thực sự đang hoang mang trước những đòn tấn công của đối phương.

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn nói: “Không phải một trăm miếng sao?”

Cứ thế, hai người lại bắt đầu đánh nhau. Lần này, trông lão giả có vẻ đang liều mạng.

Lão giả phẫn nộ: “Mười miếng dị tinh thôi chứ có gì đâu? Ngươi nổi cơn điên gì thế?”

Có điều Diệp Huyền càng đánh lại càng hưng phấn, càng đánh càng hăng!

Nói đoạn, hắn lập tức xông về phía lão giả.

Vừa dứt lời, hắn ta cũng xông về phía Diệp Huyền.

Uỳnh!

Cứ thế, hai người đánh nhau tầm hơn nửa canh giờ. Sau đó, cả hai đều bị thương và mệt mỏi. Có điều, tình hình của lão giả nghiêm trọng hơn Diệp Huyền nhiều, trên người hắn ta đầy rẫy vết đao chém, máu tươi tuôn như suối!

Lão giả cũng nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng: “Ngươi ở đây, lão phu có thể chơi chết ngươi!”

Hồi ở Thanh thành, nếu không liều mạng thì chắc chắn sẽ phải chết!

Người trước mắt có sức mạnh to lớn, hơn nữa còn là một vị kiếm tu. Thế lực đứng sau hắn chắc chắn không hề đơn giản, thậm chí còn có thể là một nhóm kiếm tu!

Hắn chính là như vậy đấy, đã đánh nhau thì sẽ liều mạng!

Lão giả nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đừng có mà được nước lấn tới!”

Diệp Huyền phẫn nộ: “Một trăm miếng chứ!”

Nghĩ tới đây, lão giả phất tay, mười miếng dị tinh bèn bay đến trước mặt Diệp Huyền: “Trả cho ngươi đấy!”

Chỉ có liều mạng mới có thể giành chiến thắng!

Diệp Huyền ngoác miệng cười: “Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?”

Lão giả nhìn chằm chằm hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thực ra lúc này hắn ta đã có ý muốn rút lui rồi.

Đúng lúc ấy, một tiếng động lớn bỗng vang lên.

Diệp Huyền nhìn về phía lão giả: “Hậu quả gì?”

Hậu quả?

Lão giả và Diệp Huyền tách nhau ra, hai người cùng lùi về phía sau mấy trượng. Diệp Huyền đang định xông lên tiếp, song lão giả lại lớn giọng nói: “Ngươi có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

Diệp Huyền lại bảo: “Thế thì chúng ta thương lượng đi, năm mươi miếng!”

Lão giả nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Huyền đang định nói tiếp thì lão giả đã lên tiếng: “Được!”

Nói đoạn, hắn ta lại phất tay, năm mươi miếng dị tinh xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền: “…”

Hắn ta đồng ý thật à?

Diệp Huyền thấy hơi bất ngờ.

Hắn còn đang định đuổi cùng giết tận đây.

Đừng nói hắn tàn nhẫn, ở một nơi như thế này không tàn nhẫn với kẻ địch thì chính là đang tàn nhẫn với mình.

Tử y nữ tử cũng mỉm cười: “Cũng không lâu lắm, mới có mấy chục năm mà thôi!”

Thanh y nữ tử mỉm cười: “A Liên, lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”

Một nữ tử mặc y phục màu tím, nữ tử còn lại mặc y phục màu xanh, nàng chính là chủ nhân của tòa thành này.

Lúc này, bên trong đại diện có hai nữ tử đang ngồi.

Ở một nơi như thế này, có một vài người có thể đắc tội, và cũng có một vài người tuyệt đối không thể đắc tội.

Ban đầu hắn ta muốn nhắm vào Diệp Huyền, nhưng về sau khi suy nghĩ lại, hắn ta vẫn muốn xác nhận xem rốt cuộc Diệp Huyền là ai cái đã.

Chương Thanh gật đầu.

Rất nhanh sau đó, hai người bèn rời đi.



Sau khi lão giả vừa giao đấu với Diệp Huyền rời đi, hắn ta bèn trở lại trong thành, cuối cùng tới một đại điện.

Hắn ta vừa bước vào đã bị một hắc y nhân chặn lại: “Thành chủ đang có khách.”

Lão giả khẽ hành lễ: “Nhờ ngươi thông báo với thành chủ, thuộc hạ có chuyện cầu kiến!”

Hắc y nhân không đáp lời.

Lão giả do dự một lát rồi nói: “Thế thì thuộc hạ đợi vậy!”

Nói đoạn, hắn ta bèn lùi sang một bên.

Nghe vậy, Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi thu lại dị tinh, hắn mỉm cười: “Chương cô nương, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi!”

Chương Thanh lắc đầu: “Có gì không hiểu thì ngươi cứ hỏi ta là được, còn dị tinh thì thôi! Nếu như ngươi cứ đưa ta thì thôi ta xin cáo từ!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi cứ nhận đi! Về sau có khả năng là ta còn phải làm phiền ngươi nhiều chuyện lắm!”

Chương Thanh lại không nhận: “Đây là của ngươi!”

Diệp Huyền nhìn năm mươi miếng dị tinh trong tay, một lát sau hắn tới tìm Chương Thanh rồi lấy ra mười miếng trả cho nàng.

Lão giả cho Diệp Huyền năm mươi miếng dị tinh xong bèn quay người rời đi, hắn ta nhanh chóng biến mất.

Nói đoạn, nàng liếc nhìn thanh y nữ tử: “Tiểu Thương, ngươi tiến bộ nhanh đấy, đạt được đến trình độ này rồi cơ à!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận