Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1402: Trần Thiên

Tô Mộc Thiên nhìn Thẩm Tinh Hà, Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Như Lưu Ung nói đấy, đây là lựa chọn cuối cùng của chúng ta. Vẫn còn một điểm nữa, chư vị đừng quên đó chính là Diệp Huyền!”

“Diệp Huyền?”

Tô Mộc Thiên chau mày: “Hắn làm sao?”

Thẩm Tinh Hà nói: “Người này không hề đơn giản! Hắn có thể khiến Vạn Duy học viện bó tay chịu chết, đây vốn đã là một chuyện không hề đơn giản rồi. Tuy nhiên, mấy người chúng ta lại thường không để tâm đến hắn, thấy cảnh giới của hắn thấp, hắn lại là người của Tứ Duy vũ trụ. Càng như vậy thì chúng ta càng chịu thiệt đấy.”

Tô Mộc Thiên nói: “Lần này đến chúng ta mà hắn cũng tính kế, không thể tha cho hắn được!”

Thẩm Tinh Hà lắc đầu: “Đừng đánh chủ ý lên người hắn! Chúng ta không đối địch với Vạn Duy thư viện, cũng không đối địch với Diệp Huyền. Sau khi bán đấu giá thứ đồ này xong thì cứ để bọn họ tranh chấp!”

Lưu Ung gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta không cần phải đối mặt với bất cứ kẻ địch nào! Chỉ có điều, phải từ bỏ thứ đồ này thôi!”

Thẩm Tinh Hà mỉm cười: “Không thể không từ bỏ! Ta không thể hủy diệt cả một tông môn chỉ vì chút tia hi vọng đó!”

Hình như Diệp Huyền lại nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lại lắc đầu. Hắn đã tính toán đâu vào đấy nhưng người ta cũng không hề ngu ngốc!

Bán đấu giá Giới Ngục tháp!

Hiện giờ Phù Văn tông muốn bán đấu giá Giới Ngục tháp, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ muốn thoát khỏi “vũng nước đục” ấy, hơn nữa còn có thể thu được lợi ích từ Giới Ngục tháp!

Rất nhanh sau đó, tin tức Phù Văn tông muốn bán giá Giới Ngục tháp đã lan truyền khắp nơi. Thế là lại có rất nhiều người muốn tới Phù Văn tông.

Diệp Huyền có nên thu lại Giới Ngục tháp hay không đây?

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người nhìn về phía Tề Phù: “Truyền lệnh xuống, cứ nói Phù Văn tông chúng ta muốn đấu giá vật này. Ai cũng có thể tham gia. À đúng rồi, gửi một tấm thiệp cho Vạn Duy thư viện!”

Có điều cũng phải, một đại tông môn như Phù Văn tông sao có thể ngu ngốc cho được?

Diệp Huyền cũng tới Phù Văn tông…

Tề Phù khẽ gật đầu rồi rời đi.

Ban đầu hắn muốn lợi dụng Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện, khiến hai thế lực này đối đầu nhau, thế nhưng hắn không ngờ Phù Văn tông không hề mắc bẫy.

Hiện giờ hắn mà thu lại Giới Ngục tháp thì chỉ e người khắp Ngũ Duy sẽ truy sát hắn. Nếu những người đó không tìm được hắn thì chắc chắn bọn họ sẽ nhắm vào Tứ Duy vũ trụ!

Sau khi nghe được tin Phù Văn tông muốn bán đấu giá Giới Ngục tháp, Diệp Huyền dở khóc dở cười. Đây chẳng phải chiêu trò mà hắn thường dùng đó sao?

Hơn nữa, hắn cũng không cần thiết phải thu lại Giới Ngục tháp.

Vậy thì có vấn đề rồi!

Hắn nghĩ ngợi trong chốc lát rồi quyết định không thu lại Giới Ngục tháp.

Đối phương đang tìm hắn ư?

Diệp Huyền vừa biến mất thì một lão giả đã xuất hiện ngay ở vị trí hắn vừa đứng.

Diệp Huyền vẫn chưa ra. Mà lúc này, Hạ Hầu Võ vừa mới biến mất lại xuất hiện một lần nữa.

Thế thì hắn cần gì phải tính kế nữa?

Hơn nữa cảm giác hắn ta không hề có ý tốt, từ khi nào hắn đắc tội Hạ Hầu gia vậy?

Chẳng phải Phù Văn tông muốn bán đấu giá Giới Ngục tháp hay sao?

Có điều, Phù Văn tông vô cùng cẩn thận, bọn họ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, thế nên Diệp Huyền chỉ đành lẻn vào một cách bí mật.

Hôm ấy, Phù Văn tông bỗng náo nhiệt hẳn lên. Có rất nhiều người tới nơi này.

Diệp Huyền không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn bèn quay người rời đi.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền định rời đi. Song đúng lúc ấy, hắn bỗng chau mày, sau đó thì lập tức tiến vào Không Minh cảnh.

Hắn ta đưa mắt nhìn khắp xung quanh, sau đó lại biến mất.

Diệp Huyền âm thầm quan sát, hắn trầm mặc.

Tại sao Hạ Hầu Võ lại đi tìm hắn?

Hắn biết lão giả này, đó chính là Hạ Hầu Võ.

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người và biến mất.

Lúc này, ánh mắt Hạ Hầu Võ lóe lên vẻ nghi hoặc: “Người đâu rồi?”

Diệp Huyền chau chặt mày.

Không thể không nói, Phù Văn tông rộng lớn vô cùng, nguyên một tiểu sơn môn thôi đã chiếm cứ cả một sơn mạch. Sau khi bước vào sơn môn đó, tầm nhìn vô cùng thoáng. Ở phía trước sơn mạch là đồng bằng, ở tít đằng xa lại là một sơn mạch khác.

Cả ngọn núi như một lá phù thấp thoáng dưới tầng mây.

Phù Sơn!

Nghe nói ngọn núi này hoàn toàn tự nhiên, không hề có một chút dấu vết chịu tác động nào từ con người. Năm ấy, tổ sư của Phù Văn tông đi qua đây thấy vừa mắt nơi này, thế nên hắn ta đã khai tông lập phái ở đây.

Trên Phù Sơn có mười tám đại điện và một trăm linh tám tiểu điện! Nơi đây chẳng khác gì một tòa thành nhỏ.

Ở chính điện, người đến càng lúc càng đông. Có điều, những người bình thường đều bị chặn lại bên ngoài đại điện, chỉ những ngươi có chút bối cảnh mới được mời vào bên trong Phù điện.

Diệp Huyền ẩn mình trong đám người, hắn vẫn chưa hiện thân, và cũng không dám hiện thân. Đây không phải một nơi bình thường, nếu như để người khác phát hiện ra hắn thì hắn khó mà chạy lắm.

Đúng lúc ấy, Vạn Duy học viện tới.

Người tới chính là Trần Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận