Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1755: Độn Nhất Cảnh

Nữ tử đột nhiên nói: “Ngươi không muốn à?”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, bên ngoài ta còn có kẻ địch nữa đấy. Ta mà ở đây thì liệu có liên lụy đến ngươi không?”

Nữ tử chớp mắt: “Ngươi định giở trò gì với ta đấy à!”

Diệp Huyền vội lắc đầu: “Đâu có đâu có!”

Nữ tử khẽ nói: “Chuyện của ngươi thì tự ngươi đi mà giải quyết, hiểu chưa?”

Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử, sau đó nói: “Tiền bối, tại sao ngươi lại giúp ta?”

Nữ tử mỉm cười: “Chắc do trông ngươi không ngứa mắt!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, chuyện này…”

Thấy vậy, Diệp Huyền bèn câm nín.

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ.

Nói đoạn, một luồng kiếm thế cực lớn lập tức bao trùm lấy hắn.

Nữ tử nói: “Nếu ta đã lớn hơn ngươi thì ngươi gọi ta là tỷ tỷ đi!”

Hắn thấy chuyện này không hề bình thường!

Nữ tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tuổi ta lớn hơn ngươi nhỉ?”

Thế này có khác gì ép hắn phải nhận nàng là tỷ tỷ đâu cơ chứ?

Tỷ tỷ?

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Nữ tử híp mắt: “Ngươi có gọi hay không?”

Lúc này, nữ tử bỗng nói: “Nhận ta làm tỷ tỷ thì thiệt thòi cho ngươi quá hả?”

Nữ tử lại nói: “Sao, không đồng ý à?”

Diệp Huyền cười khổ: “Cũng không phải như vậy, ta chỉ thấy hơi thắc mắc. Tiền bối, ta thấy ngươi…”

Không thể không nói, lúc này Diệp Huyền thấy hơi hoang mang.

Thái độ nữ nhân này dành cho hắn hơi bị tốt, hơn nữa còn tốt một cách không hề bình thường.

Tuyết tỷ!

Diệp Huyền vội vã nói: “Nhận! Tiền bối, từ giờ trở đi ngươi chính là tỷ tỷ của ta! Ta tên là Diệp Huyền, không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi gật đầu.

Diệp Huyền vội lắc đầu: “Tiền bối chắc chắn là ngươi bình thường. Chỉ là ta thấy chúng ta vừa mới gặp mặt mà ngươi đã nhận ra làm đệ đệ, như vậy thì…”

Thiên Ma thành.

Nữ tử đột nhiên nói: “Không bình thường?”

òn sắc mặt Vô Hy thì có vẻ nghiêm nghị.

Nhậm Bình Sinh nhìn cấm địa, sắc mặt xấu vô cùng.

Lúc này, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy vẫn chưa rời đi. Hai người họ đều đợi ở lối vào cấm địa.

Nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngươi mà không nhận cũng không sao!”

Với hắn mà nói thì đây là một cơ hội. Rất rõ ràng, Tuyết tỷ đang muốn chỉ bảo cho hắn!

Cứ thế, Diệp Huyền ở lại nơi này, mỗi ngày đều trồng rau.



Nữ tử chớp mắt, đoạn nói: “Ngươi cứ gọi ta là Tuyết tỷ đi!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nữ tử bỗng bảo: “Khoảng thời gian này ngươi cứ ở đây trồng rau, tu tâm dưỡng tính, không được đi đâu cả!”

Nữ tử mỉm cười: “Chưa đâu! Người bình thường khó có thể đạt được trình độ của ba người bọn họ lắm.”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó nói: “Tuyết tỷ, kiếm đạo của ngươi đạt đến trình độ của chủ nhân tiểu tháp chưa?”

Hắn ta biết cấm địa này, thế nhưng chưa đi vào đó bao giờ!

Chỉ có tộc trưởng đời đầu của Thiên Ma tộc mới biết bên trong cấm địa có gì. Mà tộc trưởng đời đầu của Thiên Ma tộc đã từng ra lệnh rằng bất cứ ai trong Thiên Ma tộc cũng không được bước vào cấm địa!

Từ xưa đến nay, từng có một vài người Thiên Ma tộc đã vào cấm địa do quá tò mò.

Thế nhưng bọn họ mãi mãi không thể ra ngoài.

Nơi này là thứ mà Thiên Ma tộc dè chừng vô cùng!

Mà hiện giờ Diệp Huyền đã đi vào đó.

Vô Hy quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh: “Nhậm huynh, ngươi bảo trong đó có một kiếm tu cực kì mạnh sao?”

Nhậm Bình Sinh hỏi ngược lại: “Ngươi không biết?”

Vô Hy trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Khả năng của người này còn hơn cả cảnh giới của ngươi và ta.”

Vô Hy nhìn hắn ta và nói: “Ngươi đang đùa đấy à?”

Đúng lúc ấy, Nhậm Bình Sinh bỗng nói: “Hắn ta… có thể làm được đấy!”

Tiên tri muốn xóa bỏ hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp là điều không thể!

Vô Hy hắn ta cũng là một cường giả Chủ Tể cảnh nhưng nếu để nói ngăn chặn Ngũ Duy Kiếp thì hắn ta cũng không làm được!

Dù có là A La – cường giả bất bại năm ấy cũng chỉ có thể bảo vệ đất nước của mình chứ không thể ngăn chặn hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp. Hơn nữa nàng cũng đã bị trọng thương, mất đi trí nhớ!

Có thể nói, Hộ Đạo giả nhắm vào Diệp Huyền thì chẳng khác nào đang tự tìm rắc rối cho mình!

Nhậm Bình Sinh khẽ nói: “Ngươi biết tiên tri không?”

Vô Hy gật đầu: “Biết chứ! Một người rất mạnh!”

Nhậm Bình Sinh nói: “Trong thư ốc của người này có một thứ đồ cực kì không có lợi đối với Hộ Đạo giả chúng ta!”

Vô Hy chau mày: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Ban đầu mục đích của tiên tri là ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, mà hắn ta cũng đã biết đến sự tồn tại của chúng ta. Theo như chúng ta được biết thì hắn ta đã tạo ra một thần vật chuyên dùng để đối phó với Hộ Đạo giả chúng ta. Thần vật đó trời sinh đã khắc chúng ta… Nếu chỉ có như vậy thì ta không đến nỗi phải nhắm vào Diệp Huyền. Mục đích thực sự của hắn ta không phải ngăn chặn Ngũ Duy Kiếp mà là xóa bỏ hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp!”

Xóa bỏ hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp!

Vô Hy lắc đầu: “Khó lắm!”

Từ khi Thiên Đạo biến mất là Ngũ Duy Kiếp đã xuất hiện. Mà đến bây giờ, Ngũ Duy Kiếp đã xuất hiện rất nhiều lần. Từ trước đến nay có biết bao nhiêu cường giả, thế nhưng chẳng có ai có thể thực sự ngăn chặn được Ngũ Duy Kiếp!”

Hắn rất thần bí, hơn nữa còn có quan hệ với rất nhiều cường giả!

Đây là chuyện mà hắn ta không tài nào hiểu được. Phải biết rằng, Diệp Huyền không phải một người tầm thường mà có thể thích giết lúc nào thì giết.

Vô Hy trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Nhậm huynh, ta thấy hơi không hiểu, tại sao ngươi lại phải nhắm vào hắn?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Không biết nữa!”

Vô Hy trầm mặc nói: “Thế Diệp Huyền đâu?”

Nhậm Bình Sinh chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Núi cao còn có núi cao hơn!”

Vô Hy híp mắt lại: “Độn Nhất cảnh trong truyền thuyết?”

Nhậm Bình Sinh lại lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết năm ấy hắn ta từng đi tìm Thiên Đạo. Hơn nữa, có khả năng hắn ta đã từng gặp mặt Thiên Đạo!”

Thiên Đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận