Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 889: Ta Bị Từ Bỏ!

Lúc này, Triệu Mục cách đó không xa quay người rời đi.

Lão giả áo bào đen vội vàng nói:

- Mục cô nương, hắn đã đắc tội với ngươi?

Triệu Mục không có trả lời, tiếp tục đi lên phía trước.

Lão giả áo bào đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Mục:

- Mục cô nương, Trật Tự minh ta cũng đang tìm hắn, không bằng chúng ta hợp tác với nhau chứ?

Nếu như có thể lôi kéo Triệu Mục, đối với Trật Tự minh mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện tốt thật lớn!

Triệu Mục nhìn lão giả áo bào đen, không nói gì, nàng tiếp tục đi tới.

Sau khi Triệu Mục rời đi, gương mặt lão giả áo bào đen lạnh tới cực điểm:

Nhìn tới đây, gương mặt lão giả áo bào đen càng ngày càng hơn tàn.

Cánh tay trái của hắn hiện tại cũng rạn nứt, cùng lúc đó, mặt đất trước mặt hắn xuất hiện một chữ: Phiền!

Nói xong, hắn nhìn cánh tay phải của mình, nơi đó, đã biến mất!

Oanh!

Trên hải đảo nào đó, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, hiện tại, hắn đang điên cuồng thôn phệ thần tinh!

Lão giả áo bào đen lại xuất hiện trước mặt Triệu Mục, lúc này, Triệu Mục đột nhiên đấm ra một quyền!

Cách đó không xa, Liễu Sĩ Bạch cũng quan sát lão giả áo bào đen, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lão giả áo bào đen lập tức bị đánh bay hơn trăm trượng!

Lão giả áo bào đen khiếp sợ, hắn đưa tay trái lên ngăn lại.

- Diệp Huyền đáng chết!

Lúc này, Đường Thanh xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Lão giả áo bào đen: . . .

- Ta phát hiện một bí mật.

. . .

Không thể không nói, thực lực Triệu Mục vô cùng cường đại, lúc đánh một trận với nàng, hắn tiêu hao quá lớn!

- Không hiểu nhiều!

- Thực lực của ngươi!

- Nếu như nàng không có át chủ bài, một kiếm này qua đi, nàng chắc chắn phải chết. Nhưng mà, ta có át chủ bài, người khác làm sao có thể không có át chủ bài? Ngươi nói có đúng hay không?

- Bí mật gì!

- Thứ nhất, ta và nàng không có thâm thù đại hận gì, nghiêm chỉnh mà nói, vẫn là ta đã làm sai trước; thứ hai, ta cũng không có nắm chắc giết nàng, nếu tiếp tục đánh với nàng, liều lưỡng bại câu thương, ta có chỗ tốt gì không? Không có, hoàn toàn không có! Thứ ba: người có thể đi tới trình độ này, thế lực sau lưng nhất định không yếu, ta giết nàng, không thể nghi ngờ sẽ chuốc họa cho mình, ngươi nói xem?

Diệp Huyền cảm thấy hiếu kỳ:

Diệp Huyền cười nói:

- Nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Đường Thanh lãm đạm nói:

Đường Thanh lãm đạm nói:

Đường Thanh cười nói:

- Ngươi đang thương hương tiếc ngọc!

Diệp Huyền lắc đầu:

Diệp Huyền cau mày:

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi nhìn cứ như lâm vào hạ phong, thực ra lại không phải vậy, bởi vì ngươi vẫn không dùng tới sát chiêu chân chính. Mà những át chủ bài kia, trên cơ bản vừa ra, chắc chắn phải chết người, ví dụ như thanh kiếm của ngươi. Theo ta biết, thanh kiếm này nhắm vào linh hồn, lúc giao thủ cùng nữ nhân kia, ngươi xuất kiếm này ra, dù thân thể của nàng mạnh, nhưng linh hồn khôngg nhất định sẽ mạnh, một khi nàng mạnh mẽ chống đỡ kiếm này, ngươi có nắm bắt chém giết nàng, đúng không?

Đường Thanh lắc đầu:

- Đường cô nương, chúng ta đổi đề tài, ví dụ, ta muốn biết, Đường tộc sẽ tới cứu ngươi hay không?

Đường Thanh lãnh đạm:

- Ngươi nói xem?

Diệp Huyền cười nói:

- Vậy phải xem tầm quan trọng của Đường cô nương ngươi.

Đường Thanh ngồi bên cạnh:

- Nếu như ngươi muốn lợi dụng ta áp chế Đường tộc, như vậy ngươi sai rồi.

Diệp Huyền hỏi:

- Vì cái gì?

Một tiếng nổ lớn vang lên, bóng người kia lui sang trái hơn mười trượng.

Oanh!

Một đạo kiếm quang bắn thẳng lên đỉnh đầu của hắn!

Xùy!

Diệp Huyền cau mày, hắn xuất chỉ đánh tới.

Toàn bộ bàn tay bị chém đứt, mà lúc này, một bóng người từ trên không đáp xuống.

Diệp Huyền đột nhiên cười nói:

- Đừng quả quyết như thế, chúng ta cùng rửa mắt chờ xem, nhìn xem Đường tiểu thư có tầm quan trọng thế nào trong gia tộc.

Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cũng không nói thêm, tiếp tục thôn phệ thần tinh.

Cứ như vậy, qua một lúc lâu, Diệp Huyền gần như hoàn toàn khôi phục, hắn đứng dậy nhìn Đường Thanh cách đó không xa, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, không gian trên đỉnh đầu của hai người nứt ra, một bàn tay to lớn đánh xuống.

Diệp Huyền híp mắt lại, hắn vung tay lên.

Ông!

Một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, trực tiếp chém vào bàn tay to lớn kia.

Xùy!

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Đường Thanh cười nói:

- Sẽ hi sinh ngươi?

Diệp Huyền cau mày:

- Lợi ích gia tộc là cao nhất.

Đường Thanh lãm đạm nói:

Là một tên thanh niên, người này khoảng hai mươi tuổi.

Thanh niên nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, lúc này, một thanh phi kiếm đã xuất hiện trước mặt hắn.

Thanh niên nam tử biến sắc, hắn nghiêng người lóe lên, trực tiếp tránh thoát đạo phi kiếm này, thế nhưng sau một khắc, một thanh kiếm không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn.

Phát giác được thanh phi kiếm này, thanh niên nam tử giật mình kinh hãi, hắn áp chế bản thân mình, nhưng mà, vẫn còn hơi trễ, chuôi kiếm này trực tiếp chém đứt cánh tay phải của hắn.

Bên phải, thanh niên nam tử vừa dừng lại, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Đồng tử thanh niên nam tử co rụt lại, giờ khắc này, hắn biết mình xong rồi!

Lúc thanh kiếm còn cách trán hắn nửa tấc, đột nhiên thanh kiếm ngừng lại!

Một lão giả chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đã tới bên cạnh thanh niên, tay hắn đang nắm chặt phi kiếm!

Diệp Huyền nhìn về phía lão giả, lão giả mặc một bộ hoa bào, khí tức nội liễm, nhìn không ra sâu cạn.

Lão giả lạnh lùng nhìn tên thanh niên:

- Không biết tự lượng sức mình, hiện tại biết mình kém người khác cỡ nào hay chưa?

Sắc mặt tên thanh niên cực kỳ khó coi, nhưng không dám đáp lời.

Lão giả quay đầu nhìn sang Diệp Huyền cách đó không xa:

- Không hổ là người có thể làm Trật Tự minh cùng Kiếm tông đau đầu, thật sự không tầm thường!

Diệp Huyền nhìn sang Đường Thanh bên cạnh:

- Đây là người Đường tộc?

Đường Thanh lắc đầu.

Diệp Huyền lại hỏi:

- Trật Tự minh?

Đường Thanh lắc đầu lần nữa.

Diệp Huyền còn muốn hỏi, Đường Thanh đột nhiên nói:

- Tần gia!

Tần gia?

Diệp Huyền ngây người, sau đó hắn cảm thấy kinh ngạc:

- Trong ấn tượng của ta, ta chưa từng đắc tội qua Tần gia nào cả!

Đường Thanh lãm đạm nói:

- Tần gia có đính hôn với Đường tộc ta.

Diệp Huyền hơi giật mình, rất nhanh, hắn quay người nhìn sang hai người kia:

- Các ngươi tới cứu nàng?

Lão giả lãnh đạm nói:

- Diệp Huyền, lão phu không muốn nói nhảm với ngươi, chúng ta muốn nữ nhân này!

Diệp Huyền cau mày:

- Các ngươi không phải tới cứu nàng!

Nói xong, hắn nhìn về phía Đường Thanh, người sau cũng lãnh đạm nói:

- Ta bị ngươi bắt được, thế nhân sẽ cảm thấy ta còn trong sạch hay sao?

Nghe đến nơi này, Diệp Huyền hiểu rõ.

Tần gia không phải tới cứu người, mà là tới giết người!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Đường tộc sẽ mặc cho bọn họ tới giết ngươi?

Đường Thanh cười cười:

- Bọn họ lại tới đây, như vậy sẽ chứng minh, ta đã bị từ bỏ. Hiểu chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận