Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 519: Tới Đi!

Lão giả áo bào xám cười nói:

- Hi vọng Thương Lan học viện khôi phục thân phận của hắn?

Diệp Huyền gật đầu.

Lão giả áo bào xám lắc đầu:

- Không cần.

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Vì sao?

Lão giả áo bào xám cười nói:

- Tốt!

Diệp Huyền ôm quyền:

- Mặc kệ đã từng có ân oán gì, ta đều hi vọng hết thảy tung bay theo gió, có thể sao?

- Rất tốt!

- Hiểu rõ!

Lúc này, lão giả áo bào xám đột nhiên nói:

- Ta biết tính cách của hắn, đối với học viện, kỳ thật hắn đã không còn tình cảm, khôi phục thân phận của hắn, bản thân hắn cũng sẽ không cao hứng.

- Cáo từ!

Lão giả áo bào xám liếc mắt nhìn bốn người Diệp Huyền:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Nghe vậy, lão giả áo bào xám mỉm cười:

Diệp Huyền dừng bước lại, gật đầu:

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó cười nói:

- Phải!

Nói xong, hắn dẫn theo ba người Mặc Vân Khởi quay người rời đi.

- Nghe nói ngươi thành lập một Thương Lan học viện ở Thanh Châu!

- Nếu Diệp Huyền ta không chết, ngày sau, ta muốn Thương Lan học viện Thanh Châu ta trở thành học viện đệ nhất Thanh Thương giới, ta muốn thế nhân đều biết, tổ sư sáng tạo Thương Lan học viện ta là Kỷ Vẫn!

Lão giả áo bào xám gật đầu.

Phải biết, bây giờ danh tiếng của Diệp Huyền chính là như mặt trời ban trưa. Hơn nữa, sau lưng còn có Thương Kiếm tông ủng hộ!

Diệp Huyền cười nói:

- Chớ có suy nghĩ lung tung! Hộ Giới minh dám động hắn, nhưng Thương Lan học viện ta tuyệt đối không thể có ý đồ với hắn, bằng không, cũng không phải đoạn một tay đơn giản như hôm nay!

Lão giả áo bào xám muốn nói lại thôi.

Khâu Nguyên yên lặng.

- Lúc trước Tiểu Vẫn tìm Thương Lan học viện ta xin giúp đỡ, nhưng chúng ta lại cự tuyệt hắn, sau đó hắn ngã xuống... Ngươi cho rằng trong lòng bốn tiểu gia hỏa kia không phẫn nộ? Đặc biệt là Diệp Huyền kia, hôm nay hắn nói là tới tìm ta, kỳ thật, nào khác là tới tranh một ngụm khẩu khí cho Tiểu Vẫn?

Khâu Nguyên nhìn về phía lão giả áo bào xám, người sau lãnh đạm nói:

- Là muốn nói, trùng tên với Thương Lan học viện Trung Thổ Thần Châu sao?

Loại tình huống này, nếu Diệp Huyền thật sự muốn dời Thương Lan học viện đến Trung Thổ Thần Châu, đối với Thương Lan học viện bọn hắn, có thể nói là đả kích trí mạng.

Vẻ mặt Khâu Nguyên âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, lão giả áo bào xám bên cạnh hắn đột nhiên nói:

Diệp Huyền quay đầu nhìn qua đám người lão giả áo bào xám, cười nói:

Bởi vì nếu như Diệp Huyền không ngã xuống, ngày sau, có ai còn biết đến Thương Lan học viện bọn hắn?

Mà sau lưng bốn người Diệp Huyền, sắc mặt đám người Khâu Nguyên khó coi tới cực điểm!

Nói xong, hắn quay người dẫn theo bốn người Mặc Vân Khởi rời đi.

Lão giả áo bào xám lắc đầu thở dài:

- Bất kể như thế nào, Thương Lan học viện ta chớ có bất kỳ tranh chấp gì với hắn là được!

Nói xong, dường như hắn nghĩ đến chuyện gì, trong mắt trở nên có chút phức tạp.

Kỳ thật, bốn người này đều có thể nói là học sinh Thương Lan học viện.

Nếu như lúc trước Thương Lan học viện tùy tiện phái vài người đi Thanh Châu, như vậy, với tính cách Kỷ Vẫn, khẳng định sẽ cho bốn tiểu gia hỏa này trở về.

Mà bốn người này, ngoại trừ Diệp Huyền, ba người còn lại cũng là thiên tài trong thiên tài a!

Đáng tiếc, lúc trước Thương Lan tổng viện xem thường Thương Lan học viện Thanh Châu.

Mà bây giờ, Thương Lan tổng viện đã không thể với tới người ta!

Nghĩ đến đây, lão giả áo bào xám thở dài lần nữa, sau đó quay người rời đi.

Diệp Huyền khẽ cười nói:

- Bọn hắn rất tốt với ta, nhưng mà, ta muốn đi cùng ca ca!

Vị Ương Thiên do dự một chút, sau đó nói khẽ:

- Cảm giác ở đây thế nào?

Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Vị Ương Thiên:

Trên một nhánh cây, Diệp Huyền và Vị Ương Thiên ngồi sánh đôi, trước mặt hai người hai người không xa, là một hồ nước, hiện lên hình trăng lưỡi liềm, tựa như một vầng trăng sáng.

Đây là lời Diệp Huyền nói với ba người Mặc Vân Khởi!

Mà lần này, Diệp Huyền cũng không để ba người đi tay không, mà là cho ba người mang theo 50 ức cực phẩm linh thạch!

50 ức cực phẩm linh thạch, có thể làm rất nhiều chuyện!

Về phần bản thân Diệp Huyền, thì đi đến Cổ Vu tộc!

Hiện tại Hộ Giới minh không có động tĩnh, hắn nhất định phải làm xong rất nhiều chuyện.

Đạo tắc!

Hắn đã đáp ứng Đại thần lầu hai, sẽ thả nàng ra ngoài.

Sau khi Diệp Huyền đi vào Cổ Vu tộc, tộc trưởng tiền nhiệm của Cổ Vu tộc rõ ràng có chút không cao hứng, chào hỏi với hắn một tiếng sau đó lập tức rời đi.

Diệp Huyền cũng không quan tâm, hắn tìm tới Vị Ương Thiên, nhìn thấy Diệp Huyền, Vị Ương Thiên vô cùng cao hứng, lôi kéo hắn chạy khắp Cổ Vu tộc.

Tòa thành này hiện tại là địa bàn của Hộ Giới minh, nhưng không quan hệ, về sau không phải nữa!

Vân Không thành, đây chính là địa phương hắn coi trọng!

Ngày sau, nhất định là Thương Lan học viện muốn phát triển mạnh, mà ngày sau, nếu Thương Lan học viện tới Trung Thổ Thần Châu, không thể không có một địa bàn a!

Phát triển!

Thành lớn nhất Trung Thổ Thần Châu này!

Diệp Huyền và đám người Mặc Vân Khởi về tới Thương Kiếm tông, mà lần này, Diệp Huyền không để ba người trở về, mà là bảo ba người đi Vân Không thành!

- Tạm thời không được, chờ ta xử lý xong chuyện, đến lúc đó sẽ dẫn ngươi đi chơi, thế nào?

Hiện tại Hộ Giới minh đã quyết tâm muốn trừ diệt hắn, mà chắc chắn không bao lâu sau, vị chủ thượng thần bí kia sẽ đến trước mặt hắn, khi đó...

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền khẽ lắc đầu, tình cảnh của hắn thật sự không tốt chút nào a!

Vị Ương Thiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nói khẽ:

- Ta có thể giúp ngươi!

Diệp Huyền nhìn qua Vị Ương Thiên, cười nói:

- Giúp thế nào?

Vị Ương Thiên nâng lên nắm tay nhỏ, chân thành nói:

- Ta cảm thấy, ta rất lợi hại.

Diệp Huyền cười hỏi:

- Lợi hại bao nhiêu?

Vị Ương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Cực kỳ cực kỳ lợi hại!

Diệp Huyền cười.

Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên trong đầu hắn:

- Cười? Ngươi cười quỷ gì? Ngươi có bản lĩnh thì cứ thử đánh với nàng một trận xem sao!

Đánh một trận?

Diệp Huyền nhăn mày lại, trong lòng hỏi:

- Vì sao?

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

- Thử một lần chẳng phải sẽ biết?

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó mang theo Vị Ương Thiên đáp xuống đất, hắn cười nói:

- Đến, ra tay với ta, phải dốc toàn lực nha!

Vị Ương Thiên trừng mắt nhìn:

- Vì sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Luận bàn một chút, hiểu chưa?

Vị Ương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Vậy, ta đây có thể ra tay!

Diệp Huyền cười nói:

- Tới đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận