Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1369: Giữ vững bản tâm

Không lâu sau, Diệp Huyền tới một tinh không ở Ngũ Duy vũ trụ. Trên đỉnh đầu hắn là một khu vực màu đen bị Liên Thiển phong ấn.

Ở khu vực bị phong ấn đó, hắn trông thấy ba người.

An Lan Tú, Tiểu Thất, còn có cả Liên Vạn Lý!

Lúc này, Liên Vạn Lý đang giao thủ với một nam tử. Trong tay nam tử là một cây thương dài, hắn ta ra tay cực kì dứt khoát, chiêu nào cũng rất hiểm.

Diệp Huyền xuất hiện bên cạnh An Lan Tú và Tiểu Thât. Tiểu Thất và An Lan Tú liếc nhìn hắn, đôi mắt Tiểu Thất thoáng vẻ kinh ngạc: “Đột phá rồi hả?”

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Thất cũng khẽ gật đầu: “Được đấy!”

An Lan Tú cũng nói: “Tốt lắm!”

Liên Thiển đáp: “Các ngươi đừng coi thường những người tới từ Ngũ Duy. Đương nhiên, các ngươi cũng không hề yếu, cũng không cần thiết phải quá lo lắng về bọn họ.”

Diệp Huyền đang định nói thêm gì đó thì đúng lúc ấy, ở phía không xa truyền đến tiếng nổ. Diệp Huyền và ba người còn lại vội quay người nhìn. Ở phía không xa, Liên Vạn Lý và nam tử cầm thương kia đang lùi mạnh về phía sau, Liên Vạn Lý trực tiếp lùi đến trước mặt Diệp Huyền và ba người còn lại!

Nói đến đây, Liên Thiển lại nhìn Diệp Huyền: “Phong ấn thiết kế riêng cho ngươi đấy, để ngươi luyện tập!”

Nhất là Diệp Huyền, hắn có nhiều thần trang, lại còn có huyết mạch đặc biệt. Phải là cường giả lão luyện ở Ngũ Duy thì mới có thể áp chế được hắn!

Lúc này, Liên Thiển xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng nói: “Bởi vì hắn ta khá yếu!”

Diệp Huyền chau mày, hắn nhìn nam tử cầm thương kia: “Ngươi biết ta à?”

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó hắn nhìn Liên Vạn Lý và nam tử kia ở phía không xa. Không thể không nói, đã lâu rồi hắn không gặp Liên Vạn Lý, giờ đây thực lực của nàng đã mạnh hơn hắn tưởng tượng rất rất nhiều!

Sau khi dừng lại, nàng lau vết máu bên khóe miệng, đang định ra tay một lần nữa thì đúng lúc ấy, nam tử cầm thương kia bỗng chĩa thương về phía Diệp Huyền: “Ra đây!”

Diệp Huyền và hai người còn lại bèn nhìn Liên Thiển, nàng nói tiếp: “Với phong ấn của ta, kẻ nào càng mạnh, càng muốn tới thì cái giá phải trả càng đắt, còn những người không có sức mạnh quá lớn, khi tới đây họ sẽ không bị hạn chế gì cả.”

Hình như Diệp Huyền lại nhớ tới điều gì đó, hắn bỗng hỏi: “Không phải đã phong ấn rồi sao, sao người này tới được vậy?”

Như những gì Liên Thiển nói, mấy người trước mắt có thể nói là những người xuất sắc trong lớp trẻ của Tứ Duy vũ trụ. Dù có ở Ngũ Duy vũ trụ thì mấy người bọn họ cũng không hề yếu kém.

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Đa tạ!”

Nam tử cầm thương đi tới chỗ cách Diệp Huyền khoảng mười trượng rồi dừng lại, hắn ta nhìn đối phương, nói: “Ta là Mạc Thu Ngôn, học trò đến từ Võ viện của Vạn Duy học phủ!”

Hắn ư?

Nam tử cầm thương chầm chậm bước về phía Diệp Huyền: “Chắc các hạ là Diệp Huyền đúng không?”

Diệp Huyền nói: “Được!”

Diệp Huyền gật đầu: “Phân sinh tử à?”

Vụt!

Diệp Huyền nhìn Mạc Thu Ngôn, hắn không lên tiếng.

Diệp Huyền thu kiếm lại. Ở phía sau hắn, đầu của Mạc Thu Ngôn xiêu vẹo rồi rơi xuống, máu tươi tuôn như suối.

Vạn Duy học phủ!

Diệp Huyền ngẩng đầu: “Ta cũng có thể vào, đúng chứ?”

Ở phía không xa, Liên Vạn Lý liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Cái tên này mạnh như vậy sao?”

Giết trong tích tắc!

Nam tử cầm thương liếc nhìn Diệp Huyền: “Nghe nói ngươi là đệ nhất kiếm tu tại Tứ Duy vũ trụ, ta muốn thử sức với ngươi một phen!”

âm thanh nứt vỡ vang lên!

Chỉ có một tiếng!

Bầu không khí bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng, Mạc Thu Ngôn vẫn đang duy trì tư thế đâm thương. Mà phía sau hắn ta chính là Diệp Huyền.

Nam tử cầm thường nở nụ cười lạnh lùng: “Đương nhiên là phân sinh tử!”

Mạc Thu Ngôn lập tức nắm chặt cây thương, sau đó hắn ta sải bước về phía trước, đâm mạnh cây thương trong tay.

Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, đôi đồng tử của nam tử cầm thương kia cũng co lại. Ngay sau đó, hắn ta cảm nhận được một mối nguy hiểm đang cận kề!

Dứt lời, hắn đột nhiên biến mất.

Liên Thiển trầm giọng nói: “Nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất là đừng vào!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Không sao! Ta có thể trở về mà!”

Liên Thiển liếc nhìn hắn, nàng tính nói lại thôi.

Diệp Huyền bảo: “Để ta thử xem, nếu không đánh được thì ta chạy!”

Liên Thiển trầm mặc trong chốc lát rồi nói: ‘Ta cảm nhận được bọn họ có người đang phá giải phong ấn của ta, nếu như có thể thì cứ giết đối phương, như vậy có thể kéo dài thêm một chút thời gian cho chúng ta!”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, hắn bèn nhìn mấy người Tiểu Thất: “Các ngươi tạm thời đừng đi theo ta! Ta mà không đánh được thì sẽ dùng Nhất Kiếm Vô Lượng để chạy!”

Tiểu Thất gật đầu: “Cẩn thận!”

Các nàng biết, Diệp Huyền có một loại kiếm kĩ có thể giúp hắn ẩn thân. Nếu như không đánh được đối phương, hắn có thể chạy trốn. Bởi vậy, nếu các nàng đi theo thì sẽ gây phiền phức cho hắn!

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Đợi ta trở về nhé!”

Dứt lời, Diệp Huyền bèn hóa thành một đường kiếm quang rồi xông lên trời.

Rất nhanh sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Huyền lại biến mất khỏi khu vực màu đen ấy.

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn khu vực đó, nàng khẽ nói: “Sau lớp phong ấn ấy chính là Ngũ Duy vũ trụ! Thực lực của ba người chúng ta vẫn chưa đủ mạnh!”

Liên Vạn Lý gật đầu: “Phải luyện tập thêm thôi!”

Tiểu Thất chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Khoảng thời gian này, trong đầu ta cứ xuất hiện những hình ảnh vụn vỡ…”

Liên Vạn Lý và An Lan Tú liếc nhìn Tiểu Thât, Liên Vạn Lý trầm giọng nói: “Tiểu Thất, đừng nói với ta là ngươi lại giống Diệp Linh đấy nhé!”

Tiểu Thất lắc đầu, nàng cau mày: “Ta cũng không biết nữa… Có điều, có một vài hình ảnh khiến ta trở nên mạnh hơn, cũng không biết là tốt hay xấu nữa!”

Liên Vạn Lý nói: “Thế thì là chuyện tốt rồi! Cơ mà ngươi đừng trở thành một người khác là được!”

Tiểu Thất đáp: “Yên tâm, chỉ cần bản thân ta không muốn thì không ai có thể thay đổi được ta!”

Liên Vạn Lý gật đầu: “Vậy thì tốt!”

An Lan Tú cũng gật đầu: “Giữ vững bản tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận