Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1594: Vào đi

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đưa Tiểu Phạn và con chó tới bên dưới ngọn núi nơi có tòa cung điện.

Dưới núi có rất nhiều cỏ dại. Đám cỏ dại này rất cao, rất rõ ràng nơi này đã rất lâu rồi chưa có người hay dị thú tới.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tòa cung điện, trong lòng không khỏi tò mò, bên trong tòa cung điện này sẽ có một cường giả như thế nào?

Mà lúc này, Tiểu Phạn giật nhẹ tay áo Diệp Huyền. Diệp Huyền nhìn nàng, Tiểu Phạn chỉ vào bụng mình.

Ý là nàng đói rồi!

Diệp Huyền bật cười ha ha, khẽ xoa đầu Tiểu Phạn và nói: “Gì thì Tiểu Phạn vẫn là nhất, chúng ta cứ nấu cơm ăn trước đã.”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, hình như Tiểu Phạn nhớ tới điều gì đó, nàng chớp mắt.

Diệp Huyền bắt đầu nấu cơm.

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Có gì mà không bình thường?”

Tầng thứ chín nói: “Hồi niên thiếu, ta thích đọc tiểu thuyết võ hiệp. Còn ngươi thì giống nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp, rất may mắn, dù sao thì gặp nguy hiểm gì cũng không bao giờ chết ấy. Không những không chết mà sau đại nạn, thể nào cũng có kì ngộ. Ngươi nhìn ngươi xem, mới đầu còn tưởng đến nơi này sẽ gặp nhiều nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng giờ thì bên cạnh ngươi có một Thiên Mạch giả, lại còn có các thể loại kì ngộ nữa chứ! Ngươi nói xem, ngươi có giống nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp không?”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, ngươi thở dài gì thế?”

Diệp Huyền hỏi: “Nghĩ thế nào?”

Diệp Huyền nhìn dáng vẻ ăn uống no say của Tiểu Phạn mà cảm thấy thật vui.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hình như ngươi nói cũng có lí.”

Một lát sau, hắn đã làm xong một đống đồ ăn ngon. Tiểu Phạn ở bên cạnh thì cứ nhìn hắn mãi.

Diệp Huyền lắc đầu: “Tiền bối, ta mà là nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp thì sẽ thảm như vậy sao? Ngươi nhìn đi, xem từ đầu đến giờ ta có khổ không?”

Lúc này, tầng thứ chín bỗng than thở.

Nàng ngồi trước bàn ăn, xé một cái đùi gà đưa cho hắn, sau đó xé tiếp một cái đùi gà cho con chó, cuối cùng mới bắt đầu ăn.

Tầng thứ chín nói: “Ngươi biết trong lòng ta nghĩ thế nào không?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, ngươi càng nói càng có lí ấy.”

Tầng thứ chín nói: “Đệ Cửu trước kia cũng là một nữ nhân gặp ai giết người nấy, nàng ta hận loài người như vậy nhưng lại không hận ngươi, không những không giết ngươi mà còn có hảo cảm với ngươi. Mà bây giờ Thiên Mạch giả này cũng tin tưởng ngươi, chỉ có mỗi việc là ngươi cho nàng ta đồ ăn… Ngươi có thấy như vậy là bình thường không?”

Tầng thứ chín đáp: “Dù sao thì ngươi cũng là một người đặc biệt, dẫu ngươi có không phải nhân vật chính thì cũng là con trai của nhân vật chính! Toàn gian lận cả thôi!”

Tầng thứ chín lạnh lùng nói: “Ngươi mà khổ? Đại ca, ngươi đừng nói đùa nữa! Trừ việc chịu chút trắc trở ra thì ngươi nhìn xem cuộc đời ngươi có giống như đang gian lận không? Trước hết phải kể đến những chỗ dựa của ngươi, nữ tử váy trắng thì thôi khỏi phải nhắc đến, ngươi nhìn những chỗ dựa khác xem, ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới mấy tông môn thế lực kia đều quen biết ngươi, ngươi thấy có bình thường hay không? Ban đầu ta còn tưởng muội muội ngươi là gánh nặng của ngươi, nhưng ta sai rồi, ngươi mới là gánh nặng của nàng ta. Tóm lại, ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ về cuộc đời của ngươi đi, mặc dù cuộc đời ngươi gặp nhiều trắc trở nhưng lần nào cũng vượt qua được. Mà sau khi vượt qua thì thực lực của ngươi cũng tiến bộ rất nhiều.”

Tầng thứ chín lại bảo: “Trực giác nói với ta rằng đối đầu với ngươi thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. Ngươi nhìn tầng thứ tám đi, tên đó không được thông minh cho lắm, cứ thích đối đầu với ngươi. Ngươi xem, hắn ta còn chẳng được chết toàn thây!”

Diệp Huyền bật cười ha ha, hắn dắt tay Tiểu Phạn: “Chúng ta đi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tới khi ấy ta sẽ làm lại cho ngươi!”

Theo hắn thì tôn trọng người khác là một cách giáo dục con người, cái này không liên quan gì đến thực lực hết.

Diệp Huyền nhìn nàng: “Ăn no chưa?”

Do vậy từ trước tới nay hắn chưa bao giờ coi thường những kẻ yếu.

Diệp Huyền lắc đầu cười, đang tính nói gì đó thì lúc này Tiểu Phạn bỗng bỏ đũa xuống.

Đây không phải chuyện mà thực lực mạnh có thể làm được!

Có điều hắn cũng biết, chúng sinh bình đẳng là một chuyện rất khó để thực hiện.

Bởi lẽ hắn đã từng là một kẻ yếu.

Tiểu Phạn gật đầu, song nàng lại liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, bên trên vẫn còn rất nhiều.

Thế nên nhiều khi hắn rất tán thành một vài cách nghĩ của tiên tri.

Có lẽ chúng sinh bình đẳng là chuyện không thể hoàn toàn thực hiện được, thế nhưng thế giới này cũng nên hướng về điều ấy.

Diệp Huyền hắn cũng không phải là thánh nhân, sở dĩ hắn suy nghĩ như vậy là bởi khi ở Diệp gia tại Thanh thành, mẹ hắn vừa rời đi thì hắn và muội muội đâu được người ta tôn trọng?

Tiểu Phạn chớp mắt, sau đó gật đầu.

Đương nhiên, cũng phải tôn trọng kẻ yếu.

Phải tôn trọng cường giả!

Hắn không đưa Tiểu Phạn cùng bay nữa, như lời Huyền Ngoa nói, phải tôn trọng.

Nhân tính là thứ khó kiểm soát nhất trên thế gian này.

Sự thật chứng minh, người mạnh như tiên tri cũng đã thất bại.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn đưa Tiểu Phạn bước vào trong núi. Rất nhanh sau đó, hai người đã lên đến đỉnh núi, trên đỉnh núi chỉ có một tòa cung điện.

Tòa cung điện tối đen, bầu không khí âm u vô cùng.

Đây không phải một nơi an toàn!

Diệp Huyền nhìn cánh cửa của tòa đại điện, ở đó có khắc dòng chữ: Tử Nhân cung.

Tử Nhân cung?

Hắn chau mày, nơi gì thế này?

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi có cảm nhận được nguy hiểm gì không?”

Tầng thứ chín nói: “Không cảm nhận được.”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi đưa Tiểu Phạn bước vào cung điện.

Có Tiểu Phạn ở đây thì hắn còn sợ gì chứ?

Lúc đẩy cánh cửa tòa cung điện ra, một luồng khí u ám bỗng ập đến. Hắn chau mày, vội lấy kiếm ra chặn. Thế nhưng kiếm khí của hắn lập tức bị ăn mòn, luồng khí u ám kia xông thẳng vào cơ thể hắn.

Diệp Huyền kinh ngạc, lúc này Tiểu Phạn bỗng đè kiếm lên lưng hắn. Luồng khí u ám kia lập tức bị ép trào ra ngoài, khí xung quanh cũng dần tan đi, không dám lại gần hai người nữa.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, nơi này u ám vô cùng, rốt cuộc đây là nơi nào chứ?

Đúng lúc đó, sâu bên trong tòa cung điện bỗng vang lên một giọng nói: “Lâu rồi chưa có nhân loại tới đây, vào đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận