Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 892: Lập Tức Tới Ngay

Đường gia phái tới chính là Nhạc lão cùng Lâm Mục, hai người nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nhìn về phía chân trời, sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, Tần Minh nhận lấy chí bảo, bọn họ đã nhìn thấy tận mắt!

Lâm Mục trầm giọng nói:

- Tần gia muốn tạo phản sao?

Sắc mặt Nhạc lão đầy âm trầm:

- Đuổi theo!

Nói xong, dường như hắn nghĩ đến cái gì, vừa nhìn về phía Diệp Huyền, nhìn thấy Diệp Huyền suy yếu, sát tâm của hắn sinh ra.

Diệp Huyền lãm đạm nói:

- Nếu các ngươi không đuổi theo, món chí bảo kia có khả năng sẽ rơi vào tay Trật Tự minh.

Giới Ngục tháp hiện tại không nằm trên người hắn, nhưng mà, hắn không lo lắng chút nào!

Trừ việc này ra, người khác muốn cưỡng ép tiến vào tháp, đó là chuyện không thể nào. . . .

Cường giả Trật Tự minh!

Hơn nữa, trong tháp còn có lầu thứ sáu cùng Đế Khuyển!

Nói xong, hắn và Lâm Mục trực tiếp biến mất cuối chân trời.

Tần Minh cầm đầu càng hưng phấn không thôi!

Nghe vậy, Nhạc lão hận không thể róc xương lóc thịt Diệp Huyền:

. . .

Hai người vừa biến mất không lâu, lại có một đội cường giả bay qua đầu Diệp Huyền.

- Ngươi chờ!

Năng lực tự bảo vệ của phá tháp kia mạnh đến mức đáng sợ!

Hắn đang cầm chí bảo có thể tiến vào năm chiều!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, sau đó quay người rời đi, rất nhanh, hắn tìm tới một địa phương yên tĩnh, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu chữa thương!

Chỉ cần Tần gia thu hoạch được chí bảo này, đồng thời thu phục nó, khi đó, Tần gia cũng không cần dựa vào Đường tộc, thậm chí có khả năng nhảy lên trở thành thế lực đỉnh cấp trong vũ trụ hỗn độn!

Cuối chân trời nơi nào đó, đoàn người Tần gia một đường chạy như điên!

Chí bảo!

- Mặc kệ bọn họ!

- Người Đường tộc đuổi tới!

- Ngươi nói là Đường tộc cùng Trật Tự minh chèn ép?

Lúc này, trong đầu Tần Minh ngoại trừ hưng phấn và xúc động ra, đã không còn thứ khác.

- Chẳng lẽ cứ như vậy giao món bảo vật này ra?

Thời điểm cải biến vận mệnh đã tới rồi!

- Tần gia ta ngủ đông lâu như vậy, hiện tại món chí bảo này là hy vọng duy nhất của Tần gia chúng ta, không thể buông tha! Bất kể như thế nào, đều phải liều mạng một lần!

Tần Minh lắc đầu:

Gã cường giả kia muốn nói lại thôi.

Mà lúc này, một tên cường giả Tần gia bên cạnh hắn đột nhiên nói:

Gã cường giả kia lắc đầu:

- Không phải chèn ép, rất có thể sẽ trực tiếp diệt chúng ta! Tần gia ta không có có năng lực và giữ vững món chí bảo này!

Tần Minh lạnh lùng nói:

Tần Minh híp mắt lại:

Tần Minh trầm giọng nói:

- Tần Minh, ngươi có nghĩ qua hay không, nếu chúng ta mang đi chí bảo này, sẽ mang đến hậu quả gì cho Tần gia hay không?

Gã cường giả kia do dự một chút, sau đó nói:

Gã cường giả kia còn muốn nói điều gì, Tần Minh trầm giọng nói:

- Chúng ta đã không có đường lui! Không thành công, liền thành nhân!

Gã cường giả kia thấp giọng thở dài, gật đầu.

Đúng như Tần Minh nói, hiện tại, Tần gia chỉ có thể liều mạng!

Sau lưng đám người Tần Minh, cường giả Đường tộc và Lâm Mục đang điên cuồng đuổi theo, trừ bọn họ ra, cường giả Trật Tự minh cũng truy đuổi!

Lâm Mục đột nhiên nhìn về phía Nhạc lão:

- Nhanh chóng thông tri gia tộc! Liền nói chí bảo đã mất vào tay Tần gia, bảo gia tộc trợ giúp!

Nhạc lão gật đầu, sau một khắc, hắn bóp nát một viên truyền âm phù, lúc này, tại Nam Hoang giới xa xôi, sâu trong núi lớn nơi nào đó, một đám kỵ binh đột nhiên phóng lên tận trời, phía sau đám kỵ binh là một đám hỏa diễm.

Thiết kỵ Đường tộc!

Một lúc sau, trong phế tích, một lão giả bò ra, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời:

Cả tòa Lượng Đạo tông trực tiếp hóa thành tro tàn!

Oanh!

Đúng lúc này, một đạo thần lôi không có dấu hiệu nào xuất hiện trên vùng trời Lượng Đạo tông, sau một khắc ——

- Diệp Huyền. . . Mệnh số không tại bốn chiều. . . Làm sao có thể. . . .

Một lát sau, hắn đứng dậy đi ra cửa, nhìn về phía chân trời, hắn cảm thấy mờ mịt:

- Gọi người!

Lão giả gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, một viên ngọc thạch màu đen đột nhiên vỡ vụn.

Hướng bắc Bắc Hoang giới, bên trong Đăng Thiên thành, một đám người áo đen đột nhiên xuất hiện ở cửa thành, sau một khắc, đám người này trực tiếp biến mất vô thanh vô tức giống như quỷ mị.

. . . .

Lượng Đạo tông.

Trong một gian mật thất, Mạc Vô Lượng ngồi dưới đất, ở trước mặt hắn là một cái mai rùa, bên cạnh mai rùa là đồng tiền.

Mạc Vô Lượng bấm ngón tay phải, trong miệng đọc thầm cái gì đó, chung quanh hắn là từng con số nhiễu loạn. . . .

Trôi qua không biết bao lâu, mai rùa trước mặt hắn đột nhiên vỡ vụn, những con số kỳ dị cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Mạc Vô Lượng phun ra một ngụm máu tươi.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn lão giả bên cạnh:

- Đường tộc gọi người!

Bắc Hoang giới, sau lưng đám người Lâm Mục, lão giả áo bào đen cầm đầu trầm giọng nói:

. . . .

Chín người thân cuỗi yêu diễm mã, đạp không mà đi, khí thế như cầu vồng, tiến thẳng đến Bắc Hoang giới.

Đám kỵ binh này chỉ có chín người, nhưng mỗi người đều là Tri Đạo cảnh, không chỉ như thế, toàn thân mỗi người đeo trang bị thấp nhất cũng là cấp bậc Tạo Hóa cảnh!

- Ta sai rồi. . . Không thể tiếp tục dò xét mệnh số của hắn.

. . . .

Bắc Hoang giới, trên bầu trời, Tần Minh mang theo cường giả Tần gia bỏ chạy như điên.

Tần Minh ôm chặt lấy Giới Ngục tháp:

- Cường giả gia tộc cần bao lâu mới đến đây?

Một tên cường giả bên cạnh hắn trầm giọng nói:

- Nhiều nhất nửa khắc đồng hồ! Nhưng mà, cường giả Trật Tự minh cùng Đường tộc cũng trên đường chạy tới.

Tần Minh gằn giọng nói:

- Mặc kệ bọn họ, liều mạng!

Nói xong, mấy người tăng tốc!

Sau lưng đám người Tần Minh, mấy người Lâm Mục cùng Nhạc lão không ngừng truy đuổi.

Lâm Mục trầm giọng nói:

- Nhạc lão, Tần gia bị điên hay sao?

Nhạc lão lắc đầu:

- Bọn họ không điên! Mà là liều mạng! Món chí bảo kia bất phàm, nếu thật sự nắm giữ trong tay mình, khi đó, sợ rằng Đường tộc ta cũng không làm gì được bọn họ!

Lâm Mục không hiểu:

- Vì sao Diệp Huyền lại giao bảo vật này ra?

Nhạc lão im lặng một lát, sau đó nói:

- Mới vừa rồi ta thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể suy yếu, rõ ràng, trước đó hắn đã đại chiến với đám người Tần gia. Một mình hắn không đánh lại đám người Tần gia, cho nên, hắn giao món chí bảo kia để bảo vệ tính mạng!

Lâm Mục suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Mặc kệ người này!

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa:

- Tất cả mọi người tăng thêm tốc độ!

Qua nửa khắc đồng hồ, đám người Tần Minh đi tới trước một tòa cổ thành, thành này tên 'Vạn Sơn thành ', cũng không lớn, chỉ có không đến trăm vạn nhân khẩu.

Tòa thành này là thành trì phụ thuộc vào Tần gia!

Sau khi tiến vào trong thành, Tần Minh gào thét:

- Tế trận!

Dứt lời, trong tòa thành xuất hiện một ít cột sáng phóng lên trời, cột sáng đánh thẳng vào đám người Lâm Mục đang đuổi theo!

Đám người Lâm Mục bị ép dừng lại, mất một lúc sau, đã có người xé nát trận pháp. . .

Trong tòa thành phía dưới, Tần Minh mang theo Giới Ngục tháp đi vào một mật thất, hắn nhìn thoáng qua cường giả Tần gia bên cạnh :

- Các ngươi trông coi ở đây, cường giả Tần gia chúng ta lập tức tới ngay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận