Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1781: Đồ mù chữ

Ngũ Duy Kiếp khiến cho tất cả các thế lực bây giờ đều kiêng kỵ, nếu Ngũ Duy Kiếp tới, mình nên làm như thế nào?

Đúng lúc này, giọng nói của tầng thứ chín đột nhiên vang lên: "Dẫn ngươi đi tới một nơi."

Diệp Huyền hỏi: "Nơi nào!"

Tầng thứ chín nói: "Nơi ta từng ở!"

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó hỏi: "Đó là ở đâu?"

Tầng chín nói: "Hư Vô Duy Độ."

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Đúng lúc này, bên trong Giới Ngục tháp, trong tầng thứ bảy, Đệ Cửu đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở hai mắt, nhưng rất nhanh lại nhắm lại, một giọng nói rất nhỏ vang lên từ trong tháp.

Tầng thứ chín nói: "Ta lừa ngươi thì có lợi ích gì?"

Diệp Huyền lẳng lặng nghe, cũng muốn tìm hiểu thêm một chút Hư Vô Duy Độ, nhưng tầng thứ chín lại không nói gì nữa.

Nhưng hắn thật không ngờ tầng thứ chín lại đến từ nơi đó!

Tầng thứ chín trầm mặc một lát rồi nói: "Không có gì đáng để kinh ngạc cả! Nơi đó..."

Sắc mặt của Diệp Huyền ở giữa sân trở nên u ám.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đó rốt cuộc là một nơi như thế nào?"

"Điện không đủ, xin vui lòng sạc điện, điện không đủ, xin vui lòng sạc điện..."

Hắn do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, nơi đó nguy hiểm!"

Hắn tất nhiên biết một chút về chỗ này, nơi đây vô cùng nguy hiểm.

Hư Vô Duy Độ!

Diệp Huyền cười nói: "Không có, chỉ là ta cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, thật không ngờ ngươi lại đến từ nơi đó!"

Diệp Huyền nói: "Tiền bối, ta cảm thấy không có gì để giấu diếm cả, đúng không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, ngươi thật sự đến từ Hư Vô Duy Độ sao?"

Tầng chín nói: "Ngươi phải đi hỏi Tiểu Đạo!"

Tầng thứ chín nói: "Nguy hiểm!"

Tầng thứ chín trầm mặc.

Tầng thứ chín nói: "Không biết!"

Lúc này, tầng thứ chín lại nói: "Không phải ta không nói mà là ta không thể nói ra lai lịch và bí mật của nơi đó, ta không thể tiếp nhận được nhân quả trong đó, nhưng Tiểu Đạo có thể tiếp nhận, ngươi đi hỏi nàng ta đi, nàng ta không sợ chết!"

Tầng thứ chín nói: "Đi nhặt lợi ích!"

Tầng chín nói: "Ta sợ chết!"

Tầng thứ chín nói: "Bởi vì nơi đó có hai thứ, Phần Mộ và Luân Hồi Tỉnh. Có hai thứ này thì ngươi có thể đạt tới Luân Hồi cảnh tốt hơn. Mà lúc trước Tiểu Đạo nói nơi đó là thế lực đứng thứ nhất trong thời điểm hiện tại chính là bởi vì bọn họ có hai thứ này, đương nhiên là không chỉ có hai thứ này, nói tóm lại ngươi đi thì sẽ biết.”

Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"

Diệp Huyền: "..."

Tầng thứ chín nói: "Rất nguy hiểm, nhưng mà ngươi thì khác! Ngay cả Thiên Tuyển Chi Tử cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi còn sợ cái gì nữa?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không phải nói rất nguy hiểm sao?"

Diệp Huyền: "..."

Sắc mặt Diệp Huyền tối tăm: "Chúng ta đã thân nhau như vậy rồi, ngươi đừng có lừa gạt ta!"

Tầng thứ chín trầm mặc một lát, nói: "Ngươi phải nhanh chóng đạt tới Luân Hồi cảnh, nơi đó là thích hợp nhất."

Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"

Diệp Huyền lại hỏi: "Vậy tiền bối có biết lai lịch của Tiểu Đạo cô nương không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, ngươi bảo ta đến Hư Vô Duy Độ để làm gì?"

Tầng thứ chín thấp giọng thở dài: "Ta cũng không biết phải làm sao! Biết nhưng không thể nói, không biết nhưng lại không dám hỏi, Ôi!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: "Tiền bối, vậy rốt cuộc ngươi biết cái gì?"

Tầng thứ chín nói: "Đương nhiên ta cũng không lừa gạt ngươi, ta bảo ngươi đi cũng là có chút tư tâm, bởi vì ta muốn trở về nhìn một chút, tiện thể làm một số việc luôn. Về phần có đi hay không thì phải xem ngươi rồi.”

Diệp Huyền trầm mặc một lát, nói: "Tiền bối, nếu ta đi, thật sự có thể mượn lực của hai thứ kia để nhanh chóng đạt tới Luân Hồi cảnh sao?"

Tầng thứ chín nói: "Có thể! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể mượn được!"

Diệp Huyền suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Liều thử một phen!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã tới Vô Biên Địa Hạ thành.

Bên trong tiệm cầm đồ!

Diệp Huyền đi vào, Tiểu Đạo vẫn ở đó, nàng liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Diệp Huyền cười hi hi: "Xin chào Tiểu Đạo cô nương!"

Tiểu Đạo không hề thay đổi sắc mặt, cũng không nói lời nào.

Diệp Huyền đi tới trước quầy: "Tiểu Đạo cô nương, không phải ngươi vẫn còn tức giận đấy chứ?"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Ta giận cái gì?"

Diệp Huyền nói: "Chuyện thư ốc đó!"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Ta không hề tức giận một chút nào! Dù sao thì cũng là ngươi chết chứ không phải ta chết!"

Diệp Huyền: "..."

Sau khi Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền một lát rồi nói: "Ngươi không chỉ đánh giá thấp thư ốc, mà còn đánh giá thấp tiên tri."

Diệp Huyền hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Tiểu Đạo khép lại cổ tịch trên quầy, nói: "Tiên tri có rất nhiều tác phẩm, lần lượt là [Thời Gian], [Không Gian], [Nhân Gian], [Vô Gian], [Vật Vhất], [Quá Khứ], [Hiện Tại], [Tương lai]..."

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Nếu như dùng cấp bậc để đánh giá về những tác phẩm này thì giá trị của mỗi quyển đều vượt xa bất kỳ thần vật nào trên thế gian này, cho dù là Phàm kiếm cũng không đáng một xu khi ở trước mặt những tác phẩm này!"

Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu mày: "Lợi hại như vậy sao?"

Trong mắt Tiểu Đạo hiện lên một tia phức tạp: "Chúng ta đang theo đuổi trường sinh, theo đuổi đỉnh cao của võ thuật, mà hắn ta thì đang theo đuổi chân lý.”

"Chân lý?"

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Ý của ngươi là sao?"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Đồ mù chữ!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của thư ốc đối với bọn họ rồi, chỉ là ta muốn biết vì sao những cường giả siêu cấp kia đều để ý đến thư ốc như vậy? Tiên tri thực sự giống như thần ở trong trái tim của họ sao? Tại sao họ nghĩ rằng một thư ốc mà tiên tri để lại có thể chống lại được Ngũ Duy kiếp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận