Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1757: Thế giới này còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng!

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

Vô Hy nhìn về phía cấm địa: “Đã không còn quan trọng nữa rồi! Ta cho rằng hắn không sống sót được ở nơi này đâu!”

Lúc này, Nhậm Bình Sinh bỗng nói: “Nếu như hắn là người được tiên tri chọn thì có khả năng hắn sẽ sống sót và ra ngoài được đấy!”

Vô Hy trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh lại nói: “Đợi đi, hắn nhất định sẽ ra ngoài. Nếu hắn ra ngoài thì ngươi và ta liên thủ, chắc chắn hắn sẽ không còn đường sống đâu! Hai người chúng ta bắt tay nhau vậy dù giết hắn xong có nhân quả thì hai người chúng ta cũng cần gì phải sợ!”

Vô Hy nhìn về phía cấm địa, ánh mắt hắn ta dần trở nên lạnh lùng.



Kiếm Tông, Huyền Không Sơn.

Nữ tử mỉm cười, trong mắt nàng là vẻ sùng bái: “Phụ thân ta ấy hả… người đời hay gọi hắn ta là…”

Nữ tử mỉm cười: “Tên điên!”

Nữ tử lắc đầu: “Ta không đánh thắng nàng ta được! Có điều, phụ thân ta có thể đánh được nàng ta!”

Diệp Huyền chớp mắt, hỏi: “Gọi là gì cơ?”

Nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền: “Biết.”

Diệp Huyền còn đang định nói gì đó thì nữ tử độ nhiên bỏ chổi xuống và bảo: “Mấy hôm nay trồng rau ngươi có tâm đắc điều gì không?”

Diệp Huyền đang trồng rau, nữ tử kia thì quét sân ở bên cạnh.

Diệp Huyền chau mày: “Tên điên?”

Diệp Huyền lại hỏi: “Ngươi có đánh thắng nàng ta được không?”

Hắn nhìn về phía nữ tử: “Tuyết tỷ, ngươi có biết nữ tử váy trắng không?”

Nữ tử nói đến đây thì bỗng dừng lại.

Nữ tử nói: “Thế thì là do tâm của ngươi vẫn chưa đủ tĩnh!”

Nghe vậy, Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn hỏi: “Phụ thân ngươi là ai? Lợi hại vậy sao?”

Diệp Huyền trầm mặc nói: “Phải làm thế nào thì tâm mới đủ tĩnh?”

Nữ tử gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Chẳng có gì tâm đắc cả!”

Diệp Huyền nói: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta thấy có khả năng như vậy đấy!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Nữ tử thần bí phải hết lời khen ngợi tài nấu nướng của hắn.

Nữ tử đáp: “Tự ngươi lĩnh hội đi!”

Bạch phát lão giả đột nhiên nói: “Tiểu thư, là hắn thật ư?”

Phía sau nữ tử là bạch phát lão giả đeo bọc kiếm.

Hôm ấy, nữ tử thần bí đi tới trước đại điện của Kiếm Tông. Nàng nhìn bức tượng thanh sam nam tử và trầm tư.

Tự mình lĩnh hội!

Tầng thứ chín thở dài một hơi: “Đi theo ngươi lâu như vậy mà giờ ta mới phát hiện ngươi càng lúc càng thần bí!”

Diệp Huyền: “…”

Khoảng thời gian tiếp theo, ngày nào Diệp Huyền cũng đi trồng rau. Trồng xong rau thì hắn lại đi nấu cơm.

Lúc này, tầng thứ chín bỗng lên tiếng: “Nữ nhân này không đơn giản đâu!”

Tầng thứ chín đột nhiên nói: “Ngươi nói xem, liệu có phải do phụ thân ngươi mà nàng ta mới biết ngươi không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng rất tò mò!”

Tầng thứ chín nói: “Thực lực của nàng ta chắc chắn không hề yếu hơn A La. Không chỉ có nàng ta mà cả lão giả gọi nàng ta là tiểu thư kia cũng không hề đơn giản đâu. Điều khiến ta tò mò là tại sao nữ nhân này lại biết ngươi!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi nói xem?”

Nghe vậy, ánh mắt bạch phát lão giả bỗng trở nên lạnh lùng: “Trước đó người bên ngoài kia đã truy sát hắn, lúc đó lão nô không nên nương tay mà!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Nữ tử thần bí đột nhiên nói: “Làm gì thế?”

Bạch phát lão giả lạnh lùng nói: “Lão nô đi giết hắn ta!”

Nữ tử thần bí lắc đầu: “Không cần đâu!”

Bạch phát lão giả không hiểu: “Tiểu thư, tại sao?”

Nữ tử thần bí khẽ nói: “Chuyện của hắn thì cứ để hắn tự giải quyết!”

Bạch phát lão giả muốn nói lại thôi.

Nữ tử thần bí lại nói: “Hắn vẫn còn quá yếu!”

Bạch phát lão giả nói: “Hắn còn trẻ!”



Thế giới này còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng!

Nữ tử thần bí mỉm cười, không nói gì nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn bức tượng thanh san nam tử, trong mắt là vẻ lo âu.

Bạch phát lão giả nói: “Tuổi trẻ thế mà kiếm của hắn đã Nhập Phàm, như vậy đã là rất giỏi rồi!”

Bạch phát lão giả lấy làm lạ: “Tại sao?”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Bởi vì hắn là khởi nguồn của nhân quả, như thế thì cắt đứt sao được? Chẳng lẽ lại giết hắn?”

Bạch phát lão giả trầm mặc.

Nữ tử thần bí nói: “Ngũ Duy Kiếp sắp đến, hắn quan trọng lắm đấy!”

Bạch phát lão giả nói: “Tiểu thư, chúng ta sẽ đưa hắn đi sao?”

Nữ tử thần bí lắc đầu: “Tạm thời thì không! Hắn cần phải chịu khổ thêm mới được. Hiện giờ hắn vẫn chưa ý thực được nguy hiểm, đã thế còn hơi vô dụng. Hắn cần mài giũa hơn mới được.”

Bạch phát lão giả do dự trong chốc lát rồi nói: “Rất nguy hiểm.”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Vẫn chưa đủ nguy hiểm đâu. Nếu một Chủ Tể cảnh thôi mà hắn cũng không đối phó được thì sau này phải đối mặt với những người kia cùng chúng ta thế nào?”

Nói đoạn, hình như nữ tử thần bí nhớ tới điều gì đó bèn lắc đầu cảm thán: “Cái tên này còn nhiều tâm tư hơn phụ thân hắn năm ấy, ta cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.”

Nữ tử thần bí lắc đầu: “Không thể!”

Bạch phát lão giả nói: “Chủ nhân không thể cắt đứt những nhân quả này sao?”

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt thoáng vẻ lo âu: “Lúc này, ta đã hiểu tại sao khi ấy phụ thân lại làm như vậy rồi. Nhân quả trên người hắn thật sự quá nhiều, lại còn phức tạp nữa!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Không còn trẻ đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận