Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3671. Liệu cha có bị đánh chết không?



Chương 3671. Liệu cha có bị đánh chết không?




Linh Sơn!
Khi Diệp Huyền tới Linh Sơn, hắn sững sờ.
Linh Sơn là một dốc núi nho nhỏ, nếu như hắn không nhìn thấy một tấm biển gỗ đã cũ rích ở cách đó không xa, bên trên có viết hai chữ “Linh Sơn” thì hắn còn tưởng là mình đã đi nhầm đường!
Trên dốc núi ấy chỉ có vài gian nhà tranh đơn sơ.
Linh Sơn?
Diệp Huyền thấy gọi là Phá Sơn có vẻ hợp lí hơn!
Làm sao giờ?
Hắn trầm mặc một hồi rồi vẫn đi về phía Linh Sơn.
Nếu đã tới rồi thì hắn cũng phải lên xem sao chứ?
Khi lên đến đỉnh Linh Sơn, đập vào mắt là một gian nhà tranh cũ kĩ, trước căn nhà có một lão giả đang quét sân.
Lão giả này ăn mặc rất giản dị, tóc bạc trắng, trông cực kì già!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, theo kinh nghiệm từ trước đến nay của hắn thì những người như lão giả đang quét sân này đều là cường giả tuyệt thế cả!
Diệp Huyền đi tới trước mặt lão giả, hắn khẽ hành lễ: “Tham kiến tiền bối!”
Lão đầu chẳng thèm nhìn Diệp Huyền, hắn ta ngó lơ hắn luôn và tiếp tục quét sân!
Diệp Huyền cũng không thấy ngượng, hắn liếc nhìn xung quanh, đoạn bảo: “Tiền bối, Linh Sơn chỉ có một mình ngươi thôi sao?”
Lão đầu vẫn không đáp lời.
Lúc này, Diệp Huyền lấy Thanh Huyền Kiếm ra đưa cho lão đầu: “Tiền bối, ngươi thấy thanh kiếm này của ta có đẹp không?”
Lão đầu dừng lại, hắn ta nhìn Thanh Huyền Kiếm, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, và cũng chẳng lên tiếng.
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Tiền bối, ngươi sờ thử đi!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Thanh Huyền Kiếm đến trước mặt lão đầu.
Lão đầu liếc nhìn Diệp Huyền, vẫn không lên tiếng.
Diệp Huyền đang định nói chuyện thì lúc này, lão đầu đột nhiên nắm lấy Thanh Huyền Kiếm. Một lát sau, hắn ta khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng buông Thanh Huyền Kiếm ra. Tiếp đó, hắn ta nhìn Diệp Huyền và không lên tiếng.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, từ giờ trở đi, ta chính là người của Linh Sơn!”
Nói đoạn, hắn liếc mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh sau đó, hắn đã tới trước một căn nhà tranh, bên trong đó có năm, sáu linh bài.
Hắn cũng không quan tâm nhiều mà hành lễ: “Tham kiến chư vị tổ sư phụ, từ giờ trở đi, Diệp Huyền ta là người của Linh Sơn! Chư vị tổ sư phụ yên tâm, ta sẽ chấn hưng Sơn Linh!”
Phía sau, lão giả nhíu mày, nhưng có vẻ hắn ta nhớ đến điều gì đó nên lại nhìn Thanh Huyền Kiếm trước mắt, rất nhanh sau đó hắn ta giãn mày ra.
Đúng lúc ấy, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên ập tới từ bầu trời, song khi luồng khí tức này lại gần Linh Sơn thì bỗng biến mất tăm. Phía dưới núi có một lão giả xuất hiện!
Là Cốc Nhất, trưởng lão của Chấp Pháp Tông!
Trông thấy Cốc Nhất, mí mắt Diệp Huyền giật giật, quả nhiên cái tên này đã điều tra bên dưới rồi!
Cốc Nhất nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn lão giả phía trước. Hắn ta chắp tay: “Vãn bối tham kiến Huyền lão!”
Vãn bối!
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyền giật giật, quả nhiên lão đầu này là cường giả siêu cấp mà!
Huyền lão liếc nhìn Cốc Nhất nhưng không lên tiếng.
Cốc Nhất do dự một lát rồi nói: “Huyền lão, thiếu niên này đã giết người của Chấp Pháp Tông chúng ta, hắn…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Các hạ, hiện giờ ta là người của Linh Sơn rồi!”
Cốc Nhất sững sờ, sau đó phẫn nộ nói: “Sao có thể! Sao Linh Sơn có thể thu nạp ngươi? Ngươi…”
Diệp Huyền xòe tay ra: “Vừa rồi ta mới gia nhập Linh Sơn đấy!”
Cốc Nhất nhìn chằm chằm vào hắn: “Linh Sơn đã không thu nạp người cả ba trăm vạn năm nay rồi! Sao có thể thu nạp cái thứ nhà ngươi?”
Diệp Huyền phẫn nộ: “Lão tử đơn phương gia nhập được chưa?”
Nghe vậy, Cốc Nhất sững người.
Đơn phương gia nhập?
Chuyện gì thế này?
Huyền lão không khỏi liếc nhìn Diệp Huyền, cuối cùng gương mặt bình thản của hắn ta cũng có chút thay đổi.
Cốc Nhất nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nếu như cái tên này không ở trên Linh Sơn thì hắn ta đã động thủ rồi!
Hắn ta cũng muốn động thủ, nhưng lại không dám!
Đây là Linh Sơn đấy!
Hắn ta không gánh vác được hậu quả đâu!
Chỉ là hắn ta thấy thắc mắc, sao Huyền lão có thể để cái tên này tác oai tác quái trên Linh Sơn?
Lúc này, Huyền lão lại tiếp tục quét sân.
Cốc Nhất nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hắn ta có hơi khó coi: “Diệp Huyền, người ta không nói đã thu nạp ngươi, sao ngươi còn mặt mũi mà ở lại? Ngươi không biết xấu hổ hả?”
Diệp Huyền phẫn nộ nói: “Mặt mũi thì có tác dụng gì? Ngươi nói cho ta biết đi, có tác dụng gì hả?”
Cốc Nhất sững sờ.
Mẹ kiếp!
Hắn ta sống cả ngàn vạn năm nay, đây là lần đầu tiên gặp phải một người không biết xấu hổ như vậy!
Cái tên cực phẩm gì đây?
Huyền lão đang quét sân cũng nhịn không được mà liếc nhìn Diệp Huyền.
Cốc Nhất không thèm quan tâm đến Diệp Huyền mà nhìn Huyền lão: “Huyền lão, tông chủ bảo ta đưa người này trở về, chuyện này…”
Vẻ mặt Huyền lão lạnh tanh: “Không được động thủ trong Linh Sơn!”
Cốc Nhất thấy hơi khó xử.
Linh Sơn định bảo vệ cái tên này à?
Không được động thủ?
Chắc chắn Diệp Huyền sẽ không ngoan ngoãn đi với hắn ta rồi!
Nghĩ đến đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, Linh Sơn không hề thu nạp ngươi làm đồ đệ, ngươi cứ bám víu mãi ở đây, ngươi không thấy ngại à?”
Diệp Huyền nói: “Ta không biết ngại!”
Cốc Nhất phẫn nộ: “Ngươi biết xấu hổ tí đi được không?”
Diệp Huyền nói: “Ta không cần xấu hổ!”
Vẻ mặt Cốc Nhất hóa đá, phổi hắn ta sắp nổ tung rồi!
Cái thứ cực phẩm gì đây không biết?
Hết chương 3671.



Bạn cần đăng nhập để bình luận