Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1767: Do hắn

Nghe Diệp Huyền nói vậy, nữ tử thần bí bèn mỉm cười: “Ta đùa với ngươi đấy!”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí nói: “Ngươi phải đi rồi đó! Ta cũng phải đi đây!”

Diệp Huyền chau mày: “Tuyết tỷ định đi đâu?”

Nữ tử thần bí liếc nhìn xung quanh, đoạn gật đầu: “Cũng nên rời khỏi rồi!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tuyết tỷ muốn đi nơi nào?”

Nữ tử thần bí cười: “Nên trở về rồi!”

Diệp Huyền trầm mặc nói: “Về đâu?”

Nữ tử thần bí đáp: “Ngươi xem, ngươi lại hỏi nữa rồi!”

Diệp Huyền gật đầu, trong lòng lại thấy hơi không nỡ!

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Có! Đương nhiên còn!”

Nữ tử thần bí liếc nhìn hắn, khẽ nói: “Chăm sóc bản thân cho tốt, tu luyện cho nghiêm túc! Sau này chúng ta sẽ kề vai chiến đấu!”

Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười: “Nhiều lúc tò mò sẽ hại chết con người ta đấy!”

Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên liếc nhìn những kiếm tu phía sau lưng Diệp Huyền: “Tặng ngươi một món quà!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Sao ngươi hỏi lắm thế?”

Không biết vì sao nhưng mặc dù hắn và nữ tử thần bí quen biết chưa lâu nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm giác đối phương sẽ không làm hại hắn!

Diệp Huyền nói: “Tuyết tỷ, sau này chúng ta còn gặp mặt chứ?”

Diệp Huyền cười tươi rói: “Ta chỉ tò mò thôi mà!”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí nhếch miệng cười, nụ cười của nàng xấu xa vô cùng.

Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao?”



Một cảm giác vô cùng kì lạ!

Diệp Huyền hỏi: “Quà gì thế?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Có chuyện gì?”

Người tới chính là Vô Hy, tộc trưởng Thiên Ma tộc!

Tiểu Đạo mỉm cười: “Câu hỏi này đắt lắm đấy.”

Phía sau quầy hàng, Tiểu Đạo nằm bò ra ngủ say sưa. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu dậy, khẽ chau mày.

Vô Hy trầm mặc trong chốc lát, lại lấy một cái nhẫn khác đặt lên quầy hàng. Thế nhưng Tiểu Đạo vẫn lắc đầu.

Vô Biên Địa Hạ thành, bên trong tiệm cầm đồ.

Vô Hy trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi có thể bán một ân tình không?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Cũng tạm!”

Vô Hy chau mày: “Đắt vậy sao?”

Lúc này, một nam tử trung niên bước vào tiệm cầm đồ.

Vô Hy do dự trong chốc lát rồi nói: “Tiểu Đạo cô nương muốn gì nữa?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải ta muốn gì mà là xem ngươi có gì!”

Vô Hy lấy một cái nhẫn ra rồi đặt lên quầy hàng. Tiểu Đạo liếc nhìn một cái rồi lắc đầu.

Vô Hy liếc nhìn Tiểu Đạo, nói: “Tiểu Đạo cô nương!”

Vô Hy khẽ hành lễ, sau đó nói: “Mong Tiểu Đạo cô nương giải đáp thắc mắc!”

Tiểu Đạo gật đầu: “Biết!”

Vô Hy trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi có biết lai lịch thực sự của Diệp Huyền không?”

Tiểu Đạo nhìn Vô Hy: “ân tình của ngươi không đáng tiền!”

Rất thẳng thắn!

Nghe vậy, sắc mặt Vô Hy lập tức trở nên khó coi.

Nàng chẳng nể mặt hắn ta gì cả!

Tiểu Đạo mỉm cười: “Vô Hy tộc trưởng, nếu không còn chuyện gì nữa thì mời ngươi đi cho!”

Vô Hy than thầm một tiếng: “Tiểu Đạo cô nương, theo như ta được biết thì ngươi và Diệp Huyền có biết nhau, lần này chúng ta…”

Tiểu Đạo đột nhiên ngắt lời hắn ta: “Ta biết mục đích của người và Đạo Chủ. Lần này các ngươi tới đây là để giết Diệp Huyền. Ta có thể nói rõ với các ngươi, mặc dù ta và Diệp Huyền thân thiết nhưng ta sẽ không vi phạm nguyên tắc của mình, tức là sẽ không ra tay giúp hắn!”

Vô Hy trầm giọng nói: “Rốt cuộc nữ tử váy trắng phía sau lưng hắn là ai”

Nghe vậy, Tiểu Đạo bèn lắc đầu cười: “Câu hỏi này còn đắt hơn cả câu hỏi trước đó, ngươi chắc chắn muốn hỏi không?”

Nữ phu tử mỉm cười: “Ngươi cũng lạc quan quá nhỉ!”

Trương Văn Tú nói: “Binh tới tướng chặn, nước tới đất chặn!”

Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử, nữ phu tử nói: “Đây là thời đại hỗn loạn, các cường giả siêu cấp đến từ nhiều thời đại khác nhau đều tề tựu tại thời đại này. Đây chắc chắn không phải một chuyện tốt!”

Nữ phu tử mỉm cười: “Khoảng thời gian này ta đã điều ra được rất nhiều chyện”

Trương Văn Tú trầm mặc.

Nữ phu tử gật đầu: “Từ lúc chúng ta đi theo hắn, vận mệnh của thư viện và vận mệnh của chúng ta với vận mệnh của hắn đã không thể tách rời!”

Bên trong tiệm cầm đồ, Vô Hy trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Làm phiền rồi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Tiểu Đạo lắc đầu, không biết đang nghĩ gì.



Vạn Duy thư viện.

Lúc này, Vạn Duy thư viện đã hoàn toàn khôi phục nguyên khí nhờ sự lãnh đạo của phu tử và Trương Văn Tú. Không chỉ có vậy, dưới sự kêu gọi của phu tử, rất nhiều những đạo sư học viện đã từng rời đi đều quay trở lại thư viện. Hiện giờ Vạn Duy thư viện có thể nói đã quay lại những ngày tháng như xưa.

Ở một tiểu viện nọ, phu tử và Trương Văn Tú ngồi đối diện nhau.

Phu tử nhấc chén trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói: “Dạo này ta cứ có sự cảm không lành, e là sắp có chuyện gì xấu xảy ra.”

Trương Văn Tú nhìn phu tử: “Do hắn?”

Tiểu Đạo cũng không nói thêm gì nữa mà lấy một cuốn cổ tịch ra bắt đầu đọc.

Vô Hy trầm mặc.

Tiểu Đạo lắc đầu than thở: “Ngươi xem, ta cho ngươi đi mà ngươi lại không cam tâm. Nếu đã không cam tâm thì cứ thế rời đi đi, cần gì phải hỏi ta nữa?”

Vô Hy chau mày: “Tại sao?”

Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Được rồi! Ta tặng cho ngươi một câu miễn phí. Hiện giờ, ngay tại đây, ngươi hãy trở về Thiên Ma thành của ngươi đi.”

Vô Hy khẽ lắc đầu: “Tiểu Đạo cô nương, thứ ngươi cần Thiên Ma tộc chúng ta không có.”

Trương Văn Tú đang tính nói gì đó thì đúng lúc ấy, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Trên bầu trời của Vạn Duy thư viện, một cỗ áp lực vô hình bỗng nhiên bao trùm lấy.

Nữ phu tử nói: “Xem trực giác của ta này…”

Trương Văn Tú khẽ nhón chân, cả người hóa thành một đường thương mang rồi phóng vụt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận