Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 361: Ngày Khác Gặp Nhau Trên Cửu Tiêu!

Diệp Huyền cau mày, nói:

- Một kiếm kia của tiền bối là có dụng ý khác?

Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn vào sâu trong tinh không, một lát sau, nàng nói khẽ:

- Đã từng ta đã nói với ngươi, có người sâu trong tinh không dòm ngó thế giới của các ngươi, mà người kia, khí tức đã thẩm thấu vào giới này, đồng thời bày ra một tòa đại trận vô hình. Một kiếm kia của ta, trực tiếp đánh thương trận này, nhưng ta cũng không dám ra sức, nếu ra sức, đừng nói thế giới của các ngươi, vùng vũ trụ của các ngươi cũng bị hủy!

Diệp Huyền: “...”

Nữ tử váy trắng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Sở dĩ lần này ta đi ra, là bởi vì người kia đang tìm ta!

- Sau đó thì sao?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Ngươi thu được tháp này tán thành, là một phần cơ duyên. Tháp này cũng không phải là tục vật, nếu có chín đạo đạo tắc, uy lực của nó, cho dù là ta cũng không dám khinh thường. Thế nhưng, ngươi phải nhớ lấy, vật này cũng là thứ nguy hiểm, ngoại trừ những kẻ bị giam trong tháp, còn có rất nhiều cường giả đang tìm kiếm vật này, một khi để bọn họ biết được tháp này ở trên người của ngươi, bằng vào tình huống của ta hiện tại, khó mà bảo đảm ngươi!

Nữ tử váy trắng lại ngẩng đầu nhìn vào trong tinh không, một lát sau, nàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

Nữ tử váy trắng gật đầu, nói:

- Ta liếc mắt nhìn đối phương, sau đó đối phương cút!

Nữ tử váy trắng đột nhiên chỉ vào cường giả Ngự Pháp cảnh của Tư Đồ gia, nói:

Diệp Huyền vô ý thức hỏi.

Diệp Huyền nhẹ gật đầu, nói:

Diệp Huyền: “...”

Nữ tử váy trắng lãm đạm nói:

- Tiền bối yên tâm, ta sẽ không ỷ lại vào tiền bối.

Diệp Huyền ngạc nhiên.

- Sau khi một người mạnh tới trình độ nhất định, bọn họ đã không có cái gọi là nhân tính, trong mắt bọn họ, chỉ có Đại Đạo, chỉ có trường sinh, những thứ còn lại chỉ là sâu kiến. Mà trong mắt ta, ngoại trừ một người ra, còn lại đều là sâu kiến, ngươi có hiểu không?

Nữ tử váy trắng nói:

- Hiểu rõ.

- Giết hắn!

Diệp Huyền yên lặng.

Nữ tử váy trắng lãm đạm nói:

Một là vô số đường quanh co!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Kiếm Hoàng!

- Ngươi không giết được hắn, ta sẽ cưỡng ép tách tháp này ra khỏi ngươi, đồng thời tru diệt sạch kẻ địch của ngươi tại giới này, khi đó ngươi có thể hưởng vinh hoa cả đời tại giới này. Mà ta, sẽ mang theo tháp này rời đi, ngươi và ta vĩnh viễn không gặp nhau. Mà ngươi giết hắn, tháp này sẽ lưu lại cho ngươi, nhưng mà, ta vẫn sẽ rời đi, tất cả mọi việc sau đó, ngươi phải tự mình đối mặt.

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải của mình, giờ phút này, tay phải của nàng đã bắt đầu mờ đi, nói:

- Kiếm đạo như nhân sinh, làm sao có đường tắt... Nếu ngươi chọn thứ nhất, tình cảm năm đó, tự nhiên bụi về với bụi, đất về với đất... Ngươi đã chọn thứ hai, như vậy, ngày khác gặp lại trên cửu tiêu!

Bên cạnh Diệp Huyền, trong mắt nữ tử váy trắng có một tia vui mừng, nói khẽ:

- Vì cái gì? Tiền bối, ta thật không hiểu!

Diệp Huyền im lặng rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn lão giả Ngự Pháp cảnh cách đó không xa, nói:

- Ta chọn thứ hai!

Vừa dứt lời, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bao phủ thân thể hắn... .

- Nếu ngươi muốn tu hành, đi đến đỉnh của thế giới kia, như vậy, tất cả con đường đều đưa ngươi đi tới. Con đường tu đạo, chỉ có thể dựa vào chính mình đi!

Một là đường tắt!

Nhưng nếu chọn cái thứ hai, liền mang ý nghĩa tất cả con đường sau này đều dựa vào hắn, đi phấn đấu, đi nỗ lực...

Hắn hiểu ý của nữ tử váy trắng! Nữ tử váy trắng có ý rất đơn giản, nếu như hắn chọn cái thứ nhất, như vậy, hắn không có bất kỳ phiền toái gì. Không chỉ không có bất kỳ phiền phức gì, còn đứng ở đỉnh phong của thế giới!

- Sợi phân thân này cũng nên biến mất.

Người, chỉ có thể dựa vào chính mình!

Đây là ý nghĩ của Diệp Huyền.

Nếu như chuyện gì cũng có nữ tử thần bí làm giúp hắn, vậy người sống có ý nghĩa gì?

Diệp Huyền đi về phía lão giả Ngự Pháp cảnh cách đó không xa.

Ngự Pháp cảnh!

Hắn từng giao thủ với Tả viện sứ Thương Mộc học viện, một lần kia, đối phương tự áp cảnh giới, hắn vẫn bại hoàn toàn.

Đương nhiên, hắn hiện tại cũng không phải hắn trước kia có thể so sánh.

Chiến Ngự Pháp cảnh!

Phát giác được cảnh này, sắc mặt lão giả thay đổi, trong mắt đầy khó tin, nói:

Sau khi Ác Niệm kiếm ý xuất hiện, không gian vặn vẹo cũng mờ đi.

Ác Niệm kiếm ý!

Mà lúc này, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến thành màu đen!

Cảnh giới áp chế!

Không dám suy nghĩ nhiều, lão giả thả người nhảy lên, hai tay mở ra, hai cánh tay vặn vẹo không gian trước mặt, cũng đối kháng với kiếm của Diệp Huyền.

Vừa dứt lời.

Oanh!

Một đạo kiếm thế tỏa ra uy áp ngập trời sinh ra trong Linh Tú kiếm, kiếm thế mạnh mẽ giống như thủy triều càn quét tất cả mọi thứ.

Thiên Địa kiếm thế!

Hắn hôm nay, đã có thể dùng kiếm tụ thiên địa và không gian thế, mặc dù hắn không có đạt tới Vạn Pháp cảnh, nhưng thế một kiếm này đã đạt tới Vạn Pháp cảnh!

Không nói nhảm cái gì, Diệp Huyền cầm theo kiếm lao thẳng về phía lão giả.

Trong lòng Diệp Huyền chỉ có dứt khoát.

Ngươi không chết, chính là ta chết!

Phát giác được lực lượng trong kiếm của Diệp Huyền, sắc mặt lão giả ngưng trọng. Hắn hiện tại mới phát hiện, chính mình đánh giá thấp Diệp Huyền rất nhiều.

- Không lãng phí thời gian, một kiếm quyết sinh tử đi!

Diệp Huyền đi tới trước mặt lão giả vài chục trượng, tay hắn cầm Linh Tú kiếm chỉ vào lão giả, nói:

Dù cho Diệp Huyền bây giờ trở thành Kiếm Hoàng, hắn vẫn có nắm chắc.

Nhìn thấy Diệp Huyền đi tới, tay phải lão giả Ngự Pháp cảnh chậm rãi nắm chặt lại, đánh nữ tử thần bí, hắn không hề có một chút niềm tin nào, thế nhưng đánh Diệp Huyền, hắn vẫn có niềm tin!

Nhưng mà, áp lực có lớn cũng phải đánh.

Trong tay Diệp Huyền, nắm thật chặt Linh Tú kiếm, đối mặt cường giả như thế, nếu nói không có áp lực, đó là giả.

- Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể rung chuyển không gian...

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền tiến quân thần tốc, cũng cách mi tâm của lão giả vài tấc, nhưng kiếm cũng không đâm vào được.

Bởi vì hai cánh tay lão giả đã bắt lấy thân kiếm Linh Tú kiếm!

Thế nhưng sau một khắc, một thanh kiếm đột nhiên bay ra khỏi hộp kiếm sau lưng Diệp Huyền và chém xuống! Cùng lúc đó, hai tay Diệp Huyền nắm kiếm xoay tròn.

Xùy!

Có tiếng xé rách vang lên, lão giả lui về sau trăm trượng, thế nhưng, một cánh tay của hắn cũng bị kiếm của Diệp Huyền chém tận gốc.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám người phía dưới thay đổi.

Diệp Huyền lại có thể chiến thắng Ngự Pháp cảnh?

Đừng nói mọi người phía dưới, cho dù là Diệp Huyền cũng ngạc nhiên, chính mình có thể chiến thắng Ngự Pháp cảnh?

Dường như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, nữ tử váy trắng đột nhiên lãm đạm nói:

- Rất nhiều chuyện, ngươi không đi làm, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết mình ưu tú cỡ nào.

- Ưu tú?

Cách đó không xa, lão giả cụt tay nói:

- Ta thấy sư đồ các ngươi có thể có bao nhiêu ưu tú!

Vừa dứt lời, tay hắn mở ra, một tấm phù lục màu vàng phóng lên tận trời, thẳng vào mây xanh.

Gọi người!

Lại phải gọi người!

Diệp Huyền yên lặng, nhưng trong lòng có một cơn lửa giận đang thiêu đốt!

Sống ở Thanh Châu đến bây giờ, hắn đầu tiên đụng phải Thương Mộc học viện cùng Ám giới, sau lại là Hợp Hoan tông và Hoan Tiếu môn, cho tới bây giờ là Tư Đồ gia... Những thế lực này, những người này không chỉ một lần muốn hắn chết.

Không dứt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận