Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 942: Không Tin

Diệp Huyền cười nói:

- Đã phát động chiến tranh, lại có mấy người là vì bách tính thương sinh thiên hạ chứ? Phần lớn đều chỉ vì dã tâm của bản thân mà thôi. Còn nữa, một khi Thần Quốc thành công, những thế lực trong nội bộ Thần Quốc nhất định sẽ chia cắt địa bàn của mấy Đại Hoang giới chúng ta, ví dụ như Thần Võ Thành ta, lúc đó, bọn hắn muốn Thần Võ Thành ta đầu hàng, ta nên hàng hay không hàng đây? Ngược lại là với tính tình của ta đây, ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng! Khẳng định là sẽ đánh hắn!

Mạc Tà gật đầu:

- Ta cũng không muốn ký thác hi vọng vào trên thân người khác!

Diệp Huyền nhìn về phía phần cuối của Táng Thần Nguyên:

- Từ xưa đến nay, phàm là một phương chiến bại, có mấy khi có được kết cục tốt đẹp chứ?

Nếu như hắn chỉ có một mình, Thần Quốc có đánh hay không cũng không liên quan gì đến hắn, thế nhưng hiện tại, hắn không chỉ có một mình!

Diệp Huyền hắn là thành chủ Thần Võ Thành!

Mạc Tà nói khẽ:

Nhưng Diệp Huyền biết, khẳng định là sự tình không chỉ đơn giản như vậy, bằng không, người Trật Tự Minh đã sớm mang đi thi thể của Cổ Đạp Thiên này.

- Ngươi xem!

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, bốn phía lãnh lãnh thanh thanh, không có một bóng người.

Người sống, không thể chỉ sống vì bản thân!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, hiện tại vẫn như cũ không nhìn thấy Thần Quốc, mà giờ phút này, hắn có một loại cảm giác phi thường không thích hợp.

Trước khi chết, Vũ Vấn và Việt Vô Trần đã giao Võ viện và Kiếm tông cho hắn, hắn tự nhiên phải suy nghĩ cho Võ viện và Kiếm tông.

Mạc Tà đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:

Đúng lúc này, Mạc Tà đột nhiên nói:

Có lẽ sự tình thế tục sẽ khiến cho hắn có những ràng buộc như thế này, thế nhưng hắn thấy, làm một nam nhân, nhất định phải dám đảm đương, là trách nhiệm của bản thân, nhất định phải gánh thật tốt!

- Người này hẳn là Cổ Đạp Thiên Trật Tự Minh kia.

- Chúng ta phải trở về!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, ở cách đó không xa, dựng thẳng một cây cột sắt, trên cột sắt, treo một tên nam tử, nam tử bị tóc dài che mặt, nhìn không rõ diện mạo chân thực.

Thực lực của hắn bây giờ, ngoại trừ loại cấp bậc như đám người Tinh Chủ, những người khác căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, thế nhưng, hắn sẽ không tự đại! Cũng không dám tự đại!

- Diệp huynh, tiếp tục đi tới?

Diệp Huyền lắc đầu:

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền và Mạc Tà:

Ngay lúc hai người muốn rời khỏi, bên phải, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên.

- Không, chúng ta đến từ Thần Quốc!

Tháng ngày bị người đuổi giết, hắn chịu đựng quá đủ rồi!

Diệp Huyền liếc mắt đánh giá lão giả, có chút không hiểu:

Hiện tại vẫn không nên quậy phá!

- Ngươi thấy ta có giống đồ đần độn hay không?

Lão giả nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Tiền bối có ý gì?

Mạc Tà cũng khẽ gật đầu, hắn cũng có một loại cảm giác không ổn!

Mạc Tà: "..."

Lão giả nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi nhìn ta kỹ một chút.

Hai người Mạc Tà nhíu mày, Diệp Huyền quay người nhìn lại, cách đó không xa, một lão giả chậm rãi đi tới, lão giả có dáng người nhỏ gầy, lưng hơi còng, tóc thưa thớt, có chút bạc phơ, trong tay hắn, cầm một cây mộc trượng đen kịt.

Mạc Tà đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Thanh âm có chút khàn khàn, nghe hết sức không thoải mái, tựa như giữa yết hầu có cục đàm.

- Vạn Sơn trường thành?

Diệp Huyền: "..."

Lão giả đột nhiên biến mất, Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, Mạc Tà đột nhiên nói:

- Để cho ta tới đi!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên xông nhanh về phía trước, sau một khắc, một đạo tàn ảnh chợt lóe lên từ giữa sân.

Xuy!

Thân thể Mạc Tà xé rách không gian, trực tiếp va về phía lão giả kia!

Oanh!

Một tiếng nổ vang đột nhiên vang vọng từ giữa sân, ngay sau đó, hai người liên tục lùi lại, mà trong quá trình lui lại, Mạc Tà điểm một chỉ ra phía trước, ngoài trăm trượng, vị trí không gian của lão giả trực tiếp nổ tung ra, cùng lúc đó, Mạc Tà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lão giả, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt đã đẩy cho lão giả lui xa trọn vẹn mấy trăm trượng!

Thật mạnh!

Là một tên thiếu niên mặc áo dài màu xanh trắng, thiếu niên có vóc dáng cao gầy, khóe miệng mang theo một ý cười nhàn nhạt.

Mà lúc này, đạo tàn ảnh kia chẳng biết lúc nào đã lui về đến trước mặt lão giả.

Vùng không gian trước mặt hắn trực tiếp vỡ nát!

Ầm ầm!

Mà trên không, Mạc Tà liên tục lùi lại, sau khi lui trọn vẹn gần ngàn trượng, Mạc Tà đột nhiên gầm thét một tiếng, hai tay đột nhiên đè ép ra trước mặt.

Mạc Tà vừa vỗ xuống một chưởng này, cả người hắn đã trực tiếp bay ra ngoài, mà ở trước mặt hắn, đạo tàn ảnh kia giống như quỷ mị đuổi sát hắn, tốc độ cực nhanh, từng đạo lực lượng cường đại không ngừng đánh tới phía Mạc Tà.

Phía dưới, lão giả kia híp lại hai mắt, hắn chậm rãi nắm chặt tay phải, trong tay, một cỗ lực lượng cường đại lặng yên ngưng tụ.

Trên không, Mạc Tà đột nhiên khẽ đảo lòng bàn tay úp xuống dưới, trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên đổ nghiêng ra từ bên trong không gian bốn phía, cỗ lực lượng này, mạnh mẽ tựa như trời sập, không gian bốn phía trực tiếp vặn vẹo thành một hình dạng cực kỳ quỷ dị!

Cách đó không xa, lão giả gầm thét một tiếng, đấm lên phía trên một quyền!

Dùng lực phá lực!

Ầm ầm!

Không gian bốn phía đột nhiên run lên kịch liệt, sau một khắc, một bóng người liên tục lùi lại phía sau!

Chính là lão giả kia, lão giả lui trọn vẹn mấy trăm trượng mới dừng lại được, mà trên khóe miệng của hắn, một vệt máu tươi chậm rãi tràn ra!

Lão giả nhìn chằm chằm Mạc Tà, hắn đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên lướt đến từ sau lưng lão giả, sau một khắc, lúc đạo tàn ảnh kia xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Mạc Tà, sắc mặt Mạc Tà biến hóa, vỗ xuống một chưởng!

Ầm ầm!

Đúng lúc này, Mạc Tà và lão giả cách đó không xa đột nhiên liên tục lùi lại, sau khi hai người lui lại trăm trượng, gần như là đồng thời dừng lại, mà sau khi dừng lại, Mạc Tà nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái, thân thể huyền không, trên không, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng đè ép ra phía trước, trong chốc lát, một vòng xoáy màu đen ngưng tụ từ trong lòng bàn tay của hắn, rất nhanh, không gian trong phạm vi ngàn trượng xung quanh bắt đầu rung động!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía nơi xa, giờ phút này, Mạc Tà và lão giả kia vậy mà chiến ngang nhau, mà lão giả kia, tuyệt đối là cường giả Chứng Đạo cảnh tối đỉnh!

Không chỉ có một mình hắn đang trưởng thành!

Có thể nói, chiến lực của Mạc Tà tuyệt đối là mạnh hơn cường giả Chứng Đạo cảnh!

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không giao thủ với Mạc Tà, bởi vậy, đối với thực lực của Mạc Tà, hắn vẫn đoán định theo thời kì còn ở Vị Ương tinh vực, mà hắn không nghĩ tới, bây giờ thực lực của Mạc Tà đã mạnh đến trình độ này.

Cách đó không xa, Diệp Huyền nhìn mà kinh hãi!

Vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng, bởi vì tốc độ của thiếu niên này thật sự là quá nhanh!

Trong nháy mắt vừa rồi, Mạc Tà đã bị thiếu niên này áp chế bằng tốc độ!

Mà tốc độ của thiếu niên này, ngay cả hắn cũng không cách nào ứng đối!

Không thể nghi ngờ, đây là thiên tài Thần Quốc!

Đúng lúc này, thiếu niên kia đột nhiên liếc mắt nhìn Diệp Huyền và Mạc Tà:

- Thiên tài bên phía tây kia, cũng yếu giống như các ngươi vậy sao?

Diệp Huyền hỏi:

- Ngươi cảm thấy ngươi rất mạnh?

Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ vỗ trước ngực xốc xếch quần áo, lãnh đạm nói:

- Trong Thần Quốc ta, khẳng định là rất yếu, thế nhưng ở trước mặt hai người các ngươi, ta cảm thấy ta rất mạnh, không đúng, là phi thường mạnh, bởi vì các ngươi quá yếu! Không phải tận lực hạ thấp các ngươi đâu, ta chẳng qua là tuỳ tiện xem xét.

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ta không tin! Trừ phi ngươi đứng đấy tiếp một kiếm của ta.

Mạc Tà: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận