Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1778: Cảm thấy mình là vô địch rồi sao

Sau khi Diệp Huyền và Cổ lão rời khỏi Thiên Ma thành, hai người đi tới Thiên Đạo thành.

Trong một gian đại điện, hắn triệu tập Thiên Hàm và Thiên Nhạn.

Diệp Huyền nhìn Thiên Hàm: "Có khó khăn gì không?"

Thiên Hàm trầm giọng nói: "Lúc đầu thì có, nhưng sau khi ngươi tàn sát Thiên Ma thành, những âm thanh phản đối kia đều không thấy đâu nữa."

Diệp Huyền gật đầu: "Nếu ngươi có yêu cầu gì cứ việc liên hệ với ta! Còn nữa, đừng nhân từ, nếu không sẽ hại chính mình!"

Thiên Hàm trầm mặc.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Thiên Nhạn, Thiên Nhạn cũng không sợ hãi, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào hắn.

Diệp Huyền nói: "Giúp đỡ tỷ tỷ của ngươi, ngươi hiểu ý của ta không?"

Thiên Hàm nhìn về phía Thiên Nhạn, Thiên Nhạn nhẹ nhàng nói: "Hắn sẽ không nhân từ với chúng ta lần thứ hai đâu."

Diệp Huyền và Cổ lão trở về Vạn Duy thư viện, sau khi trở lại thư viện, hắn lấy ra Vạn Duy thư ốc và Giới Ngục tháp.

Nói xong, hắn dẫn theo Cổ lão rời đi.



Thiên Nhạn nói: "Ngươi muốn chúng ta làm gì?"

Diệp Huyền gật đầu: "Bây giờ Hộ Đạo giả và Thiên Ma tộc đều đã bị diệt, hẳn là không có người đến đánh ta rồi!"

Thiên Nhạn trầm mặc.

Ở bên cạnh hắn là nữ phu tử và Trương Văn Tú, còn có Cổ lão.

Diệp Huyền nói: "Khi nào ta có yêu cầu gì thì sẽ liên lạc với các ngươi!"

Diệp Huyền lại nói: "Có yêu cầu gì cứ liên hệ trực tiếp với ta."

Thiên Hàm trầm mặc.

Diệp Huyền cười nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Đúng lúc có thể xem ta còn có bao nhiêu kẻ thù.”

Trong điện, Thiên Hàm khẽ thở dài, lúc này, Thiên Nhạn đột nhiên nói: "Tỷ, tỷ nên bày tỏ thái độ với hắn!"

Nữ phu tử gật đầu: "Cũng đúng!"

Nữ phu tử nhìn Vạn Duy thư ốc trong tay Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: "Ngươi chắc chắn muốn mở thư ốc sao?"

Nữ phu tử nói: "Lỡ như có thì sao?"

Hư Vô Duy Độ.

Giờ khắc này, rất nhiều ánh mắt từ các tinh vực đều nhìn về phía này.

Trong sân, mọi người nhìn về phía tòa thư ốc kia, đúng lúc này, trên Vạn Duy thư viện đột nhiên xuất hiện rất nhiều luồng khí tức cường đại, những luồng khí tức này không rõ ràng, bản thể của chúng vẫn chưa xuất hiện, liền ẩn nấp ở trong tinh không.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, thư ốc kia đột nhiên rung động kịch liệt, mà cùng lúc đó, những luồng khí tức cường đại xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, trong đó có mấy luồng khí tức thấp nhất đều là Chủ Tể cảnh!

Hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại, hắn thúc giục Giới Ngục tháp, rất nhanh, Giới Ngục tháp đã biến nhỏ, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng tiến vào trong Vạn Duy thư ốc kia.

Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người trong thiên địa đều tập trung ở trên Vạn Duy thư ốc kia.

Ở phía chân trời, thư ốc kia đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, bên trong luồng ánh sáng trắng này là một cánh cửa, ở trên cánh cửa kia có một cái tháp ấn nho nhỏ lõm xuống, lúc này, Giới Ngục tháp chậm rãi bay về phía vết lõm đó.

Giờ khắc này, Diệp Huyền đã có chút khiếp sợ rồi.

Một luồng ánh sáng đột nhiên phóng thẳng lên trời từ trong Vạn Duy thư ốc, luồng ánh sáng này lập tức tiến vào trong tinh không vô tận.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền khẽ nhíu mày, vẫn có rất nhiều cường giả đang đánh chủ ý lên Vạn Duy thư ốc!

Tất cả đều không sợ chết sao?

Hai mắt của Diệp Huyền híp lại, cách hắn không xa, bao kiếm sau lưng Cổ lão bắt đầu rung động, có thể chuẩn bị xuất kiếm bất cứ lúc nào.

Vô Biên Địa Hạ thành, một độc cước nữ tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lông mày hơi nhíu lại, ngay sau đó, nàng đã biến mất.

Vạn Duy thư viện, nhìn thấy Vạn Duy thư ốc và Giới Ngục tháp tạo ra động tĩnh lớn như vậy, mí mắt Diệp Huyền hơi giật, động tĩnh này cũng quá lớn rồi!

Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo nằm sấp trên quầy đột nhiên ngẩng đầu, nàng nhíu mày: "Muốn chết rồi sao?"

Trong nghĩa địa vô tận kia, thủ mộ lão nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, một lát sau, lông mày hắn ta nhíu rất chặt.

Mà khí tức cường đại ở xung quanh thiên địa càng ngày càng nhiều, hơn nữa, còn đang tăng trưởng với một tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Diệp Huyền có chút nặng nề, hắn thật không ngờ lại có nhiều cường giả xuất hiện như vậy.

Không phải đó là một tòa thư ốc thôi sao?

Đúng lúc này, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền cách đó không xa, người tới chính là Tiểu Đạo.

Tiểu Đạo nhìn hắn, cười nói: "Cảm thấy mình là vô địch rồi sao?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Bây giờ ngươi có hai cách, thứ nhất, gọi nữ tử váy trắng, cách thứ hai, gọi tất cả cường giả Kiếm Tông tới đây.”

Diệp Huyền nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Thần sắc Tiểu Đạo đột nhiên trở nên lạnh như băng: "Ta thấy ngươi bị điên rồi!"

Diệp Huyền do dự, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu? Hơn nữa, bây giờ chắc là ta có thể tự bảo vệ mình!"

Tiểu Đạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cổ lão, sau đó, nàng đánh ra một quyền.

Cổ lão biến sắc, hắn ta rút mạnh kiếm ra chém.

Ầm ầm!

Sau khi vang lên một tiếng nổ, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Cổ lão bị đẩy lùi tận mấy vạn trượng trong nháy mắt, hắn ta vừa dừng lại thì một luồng sức mạnh thần bí đã lập tức giam cầm hắn ta, làm cho hắn ta không thể nhúc nhích.

Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyền: "Nào, ngươi nói cho ta biết, bây giờ ngươi tự bảo vệ mình như thế nào!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, nếu ngươi không ra tay..."

Tiểu Đạo đột nhiên rống giận: "Ngu xuẩn! Chỗ dựa lớn nhất của ngươi bây giờ chính là lão giả kiếm tu này, mà bây giờ trong sân, người có thể đánh thắng hắn ta đã có không dưới mười người! Ta không ra tay thì ngươi đã an toàn rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận