Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1792: Quay lại phần mộ

Lúc này, A Mục lại nói: "Nhưng ngươi yên tâm, Vu tộc ta không hề sợ bọn họ một chút nào, ngươi đi theo ta chính là Vu tộc, Vu tộc chúng ta sẽ che chở cho ngươi!"

Diệp Huyền nói: "Ngươi biết rõ là rồng của bọn họ đánh ta trước!"

A Mục cười nói: "Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nói đạo lý với ngươi sao?"

Diệp Huyền trầm mặc.

A Mục nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn: "Đừng nghĩ nhiều quá, không phải chỉ là hầm một con rồng thôi sao? Nếu ngươi có thực lực của nữ tử váy trắng, đừng nói là hầm một con rồng, hầm toàn bộ Thiên Long tộc thì Thiên tộc cũng không ho he gì!"

Diệp Huyền trợn trắng mắt: "Đại tỷ, ta không có thực lực đó đâu!"

A Mục nói nhỏ: "Ngươi cố gắng tu luyện thì sẽ có!"

Diệp Huyền lắc đầu, vốn dĩ sau khi tiêu diệt Hộ Đạo giả, hắn cho rằng có thể yên bình một khoảng thời gian nhưng sự thật chứng minh là hắn đã nghĩ nhiều rồi.

A Mục chớp mắt: " Bởi vì Vu tộc ta và Thiên Tộc là kẻ thù không đội trời chung!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó gật đầu: "Vậy thì ở lại đây trước đi!"

A Mục cười nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra!"

Nhìn thấy cảnh này khiến mí mắt Diệp Huyền lại giật, hắn chuẩn bị chuồn đi, lúc này, A Mục đột nhiên nói: "Cách chúng ta rất xa, không phát hiện ra chúng ta đâu, nếu bây giờ chạy trốn thì lại càng dễ bị bọn họ phát hiện hơn."

A Mục đại nhíu mày: "Vì sao?"

Lúc này, A Mục đột nhiên nói: "Nếu ngươi đồng ý làm Vu thị của ta, ta có thể giúp ngươi đạt tới Chủ Tể cảnh!"

Hộ Đạo giả đã không còn, nhưng lại có thêm một Thiên tộc!

A Mục đi tới trước mặt hắn: "Thế nào? Đồng ý làm Vu thị của ta không?"

Diệp Huyền nói: "Ta giết Thiên Long của Thiên tộc, nếu như làm Vu thị của ngươi, đến lúc đó Thiên Long tộc và Thiên tộc sẽ nhằm vào các ngươi, khi đó, các ngươi nhất định sẽ phải chịu áp lực mà giao ta ra ngoài, đến lúc đó, sợ là ngay cả bằng hữu cũng không thể làm được!"

Diệp Huyền nhìn về phía A Mục: "A Mục cô nương, ta vẫn cảm thấy mình không nên làm Vu thị của ngươi!"

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, ở phía chân trời xa xôi kia đột nhiên truyền đến tiếng rồng ngâm.

Mí mắt Diệp Huyền giật giật: "Thật hay giả?"

Diệp Huyền hỏi: "Vì sao?"

A Mục nghiêm mặt nói: "Ta hoàn toàn không lừa gạt người khác!"

Diệp Huyền có chút do dự.

Chủ Tể cảnh!

A Mục cười nói: "Chỉ là một nghi thức đơn giản, đến đây!"

A Mục gật đầu: "Chúng ta cần một nghi thức!"

Diệp Huyền nhìn nàng, hắn cũng không sợ A Mục giở trò quỷ quái gì đó, dù sao thì máu của hắn cũng không phải máu bình thường.

A Mục chớp mắt, sau đó nàng mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một giọt máu tươi, nàng nhìn Diệp Huyền: "Nào, cho ta một giọt máu tinh của ngươi."

A Mục cười nói: "Không có việc gì, ngươi có thể chia sẻ thần hồn của ta với ta rất nhanh thôi."

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được, ta làm Vu thị của ngươi!"

Hai mắt hắn trợn tròn, toàn thân căng lên, cứ kéo dài như vậy khoảng một khắc đồng hồ, tơ máu quanh người hắn và A Mục mới dần dần biến mất, mà lúc này, trên lông mày hắn đột nhiên xuất hiện một dấu ấn nhỏ màu đỏ, nhưng biến mất rất nhanh sau đó.

Ầm ầm!

Diệp Huyền đang muốn nói thì một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên tràn vào trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền ngạc nhiên: "Máu tinh?"

Đúng lúc này, A Mục đột nhiên nhìn về phía hắn: "Khế ước sinh tử, vĩnh kết đồng tâm.”

Lời nói vừa dứt, hai giọt máu tinh đột nhiên hóa thành rất nhiều tơ máu bao bọc nàng và Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhíu mày: "A Mục cô nương, đây là?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Còn cần nghi thức sao?"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua A Mục, sau đó hắn bấm ngón tay một cái, một giọt máu chảy vào lòng bàn tay A Mục, rất nhanh sau đó hai giọt máu tinh hòa vào nhau, lúc này, A Mục đột nhiên thầm đọc thần chú.

Dường như biết hắn lo lắng, A Mục cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi, ngược lại còn có lợi ích to lớn đối với ngươi."

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn về phía A Mục: "Ngươi đã làm gì ta!"

A Mục nói: "Đây là khế ước, từ giờ phút này trở đi, giữa ngươi và ta đã có khế ước, ai cũng không thể phản bội ai, nếu ai có ý xấu với bên kia, sẽ chết cùng với khế ước tru tâm. Ngoài ra, bây giờ ngươi có thể chia sẻ thần hồn của ta, ngươi có thể thử xem, thần hồn của ta rất cường đại."

Khế ước!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hai mắt hắn từ từ nhắm lại, rất nhanh sau đó thần hồn của hắn tựa như một tấm lưới trải về phía chân trời, trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian trong phạm vi mấy trăm vạn dặm đều bị thần thức của hắn bao trùm!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nguyên bản thần thức của hắn chắc chắn không thể làm được như vậy.

Diệp Huyền nhìn về phía A Mục, A Mục cười nói: "Lợi hại chứ!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Làm sao có thể làm được?"

A Mục nhún vai, sau đó nói: "Chúng ta thành lập khế ước, cho nên sẽ như vậy."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vậy ngươi có thể cùng hưởng cái gì của ta?"

A Mục chớp mắt: "Tạm thời ta sẽ không nói với ngươi."

Diệp Huyền: "..."

A Mục lại nói: "Bây giờ thần hồn của ngươi vô cùng cường đại, nếu muốn bứt phá lên Luân Hồi cảnh, có thể nói là không cần tốn nhiều công sức!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi có phương pháp gì sao?"

A Mục gật đầu: "Có! Nhưng mà chúng ta phải trở lại nơi phần mộ kia, mượn sự trợ giúp của ngôi mộ thì mới có thể nhanh chóng đạt tới Luân Hồi cảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận