Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1720: Kiếp nạn vẫn luôn ở đây

Tiểu Đạo nhìn hắn, một lát sau nói: “Thực lực của tên Đạo Sứ của Hộ Đạo giả kém hơn A La. Có điều với thực lực của hắn ta, hẳn là có thể đánh trăm chiêu với A La. Nếu A La nghiêm túc, vậy thì bảy mươi chiêu, nếu A La liều mạng thì nhiều nhất là một chiêu.”

Nghe vậy Diệp Huyền trầm mặc. Liều mạng và không liều mạng chênh lệch lớn như vậy sao!

Tiểu Đạo lại nói: “Người tới không chỉ có một vị Đạo Sứ, xem ra, bọn họ đối với thư ốc của ngươi là tình thế bắt buộc.”

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, Vạn Duy thư ốc xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, thứ này ta có thể cầm cố được không?”

Miệng Tiểu Đạo khẽ giật, tên này muốn hãm hại nàng hả?

Diệp Huyền đang muốn hỏi, Tiểu Đạo lại cười nói: “Chỉ cần ngươi dám cầm đồ thì ta dám nhận, có điều ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi đừng hối hận! Mà ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, nếu ngươi cầm nó, ngày sau ngươi nhất định sẽ hối hận.”

Diệp Huyền hỏi: “Vì sao?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không thể nói với ngươi! Toà thư ốc này không đơn giản như vậy! Tiên tri mạnh hơn ngươi nghĩ, toà thư ốc này nằm trong tay ngươi, ta chỉ có thể nói, đây thực sự là thiên ý!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta thật sự đã chết rồi sao?”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Triệt để diệt sạch Ngũ Duy Kiếp, để Ngũ Duy Kiếp không còn xuất hiện ở vũ trụ này nữa.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Có ý gì?”

Diệp Huyền lại nói: “Mục đích của hắn ta là gì?”

Diệp Huyền đang muốn lấy tử khí thì lúc này Tiểu Đạo cười nói: “Quên đi! Quen biết với ngươi lâu như vậy, ngươi ngoại trừ da mặt dày ra thì hình như cũng không có gì khiến cho ta chán ghét! Ta sẽ tiết lộ một chút miễn phí với ngươi vậy! Thứ nhất, tiên tri tính kế rất nhiều người, nhưng trong những người này không bao gồm ngươi. Thứ hai, hắn ta làm những việc này thật ra không phải chuyện xấu, cũng không có bất kỳ tư tâm gì cả. Có thể nói, hắn ta chí công vô tư chân chính. Ở một phương diện nào đó, hắn ta là một người khiến cho ta kính nể! Thứ ba...”

Diệp Huyền nói: “Không thể nói sao?”

Diệp Huyền nói: “Tiên tri đang tính kế ta sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo tiền bối, rốt cuộc Ngũ Duy Kiếp là kiếp gì? Đây là nhân tạo hay thiên ý? Hay là người và thế lực nào khác làm ra?”

Nói đến đây, nàng nhìn thẳng Diệp Huyền: “Thứ ba, tiên tri đã vĩnh viễn biến mất! Hắn ta không thể xuất hiện lần nữa!”

Tiểu Đạo im lặng.

Tiểu Đạo mỉm cười: “Không thể nói chết, chỉ có thể nói hắn ta quả thật không còn ở đây!”

Diệp Huyền gật đầu: “Tin!”

Tiểu Đạo cười nói: “Ý chính là, vì hắn ta đã làm một số việc mà lựa chọn hy sinh bản thân mình, mà sự hy sinh này khiến cho hắn ta vĩnh viễn biến mất. Dù xuất hiện cũng chẳng qua là dùng một phương thức khác. Nghiêm túc mà nói, tiên tri đã chết! Đây chính là chỗ ta kính nể hắn ta. Vì lý tưởng của mình mà bằng lòng liều mạng, dù người chết đạo mất cũng không hối tiếc!”

Tiểu Đạo tựa vào ghế, trong mắt nàng thoáng dao động, dường như nhớ lại chuyện cũ: “Ngươi có biết hình dạng ban đầu của vũ trụ này không?”

Tiểu Đạo im lặng.

Tiểu Đạo cười nói: “Cũng không có gì không thể nói! Ngũ Duy Kiếp này chính là nhân tâm kết! Diệp Huyền, ngươi có tin nhân quả báo ứng không?”

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền nhất thời trở nên nặng nề: “Gấp ngàn lần?”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Ta biết! Khi đó vũ trụ vừa mới sinh ra, vạn vật sinh trưởng, linh khí nồng đậm hơn bây giờ ít nhất ngàn lần!”

Nói tới đây, nàng nhìn Diệp Huyền: “Ngũ Duy Kiếp thật ra chính là chúng sinh kiếp, đây là kiếp nạn của tất cả chúng sinh, không thể nói vô tội, chỉ có thể nói tất cả đều là nhân quả báo ứng!”

Tiểu Đạo cười nói: “Chính là lúc vũ trụ vừa mới sinh ra!”

Gấp ngàn lần!

Diệp Huyền hỏi: “Ban đầu trông như thế nào?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Đừng tưởng rằng ta phóng đại! Nhưng không phóng đại chút nào đâu! Khi đó vũ trụ vừa mới sinh ra, không có tu luyện giả, không có kẻ cướp bóc. Vũ trụ sinh trưởng tự nhiên, cực kỳ tốt đẹp! Mà khi đó Thiên Đạo cũng đơn thuần, cực kỳ đơn thuần, không biết nhân gian hiểm ác. Nhưng về sau, vũ trụ này dần dần xuất hiện các loại sinh linh! Lúc đầu vẫn còn tốt, vũ trụ trở nên rất náo nhiệt! Thiên Đạo cũng rất vui vẻ! Nhưng sau đó mọi thứ dần trở nên tồi tệ!”

Diệp Huyền nói: “Tranh đấu!”

Tiểu Đạo khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Sau đó bắt đầu có tranh đấu, bắt đầu cướp bóc, điên cuồng cướp bóc vũ trụ! Đặc biệt là nhân loại, sau khi thế giới này xuất hiện nhân loại, càng ngày càng không tốt! Rất nhiều nhân loại lúc đó không chỉ thích tranh giành mà còn thích cướp đoạt linh khí. Đương nhiên không chỉ có nhân loại mà còn có một vài chủng tộc khác... Dù sao, sau khi những sinh linh này xuất hiện, linh khí của vũ trụ này bắt đầu càng ngày càng ít!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không biết!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Kiếp nạn này vẫn luôn ở đây đúng không?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Luôn luôn ở đây! Tiên tri muốn loại bỏ kiếp nạn này khó lắm! Khó lắm! Nhưng không phải là không có hy vọng! Ít nhất cho đến nay vẫn còn một chút hy vọng! Đương nhiên, nữ tử mặc váy trắng cũng có ý mới được. Có điều, trước mắt, xem ra mức độ nguy hiểm của nữ nhân này hoàn toàn không kém Ngũ Duy Kiếp, ta cảm thấy tiên tri đang đùa với lửa. Một khi chơi không tốt, cũng không cần chờ Ngũ Duy Kiếp! Nữ tử đó mà phát điên lên thì mọi người sẽ được trải qua Ngũ Duy Kiếp sớm!”

Diệp Huyền: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận