Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1080: Càng không dễ dàng gì

Đúng lúc này, A Bố nhẹ giọng bảo: “Nàng ta quả thật cực mạnh, xét từ tình hình trước mắt, thấp nhất cũng là Bán Bộ Vị Tri. Có điều, đừng nói là Bán Bộ Vị Tri, cho dù là Vị Tri cảnh cũng không phải vô địch, ngươi hiểu chứ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”

Vô địch?

Diệp Huyền cũng hiểu rõ trên thế gian này sẽ không có vô địch chân chính về mặt ý nghĩa.

Chẳng qua, với nữ tử váy trắng cũng chỉ có thể dùng vô địch để hình dung!

Tầng thứ sáu mạnh bao nhiêu?

Giản Tự Tại mạnh bao nhiêu?

Thế nhưng bọn họ đều kính trọng nữ tử váy trắng như thần!

Diệp Huyền thấp giọng nói: “Vì Thần Điện đó sao?”

Thần chủ Thần Quốc?

Tiểu Thất im lặng.

Diệp Huyền có hơi cạn lời: “Vậy cũng không thể kêu ta làm mãi được chứ?”

A Bố hơi gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Tiểu Thất nhẹ giọng bảo: “Xin lỗi!”

Đúng lúc này, lão giả A Bố đột nhiên hỏi: “Vậy rốt cuộc nữ tử váy trắng là ai?”

Hắn thật sự không muốn làm, lúc trước nếu không phải vì Tiểu Thất ủy thác thì hắn tuyệt đối sẽ không làm!

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất, trầm giọng nói: “Tiểu Thất, vị trí Thần chủ của Thần Quốc này ngươi vẫn nên tự làm đi!”

Diệp Huyền cười khổ: “Tiền bối, ta cũng không biết, thật sự không biết.”

A Bố gật đầu: “Bây giờ nàng ta ra ngoài không chỉ không thể giải quyết được nguy cơ hiện tại ở Bắc Cảnh của ngươi mà ngược lại, còn dụ Thần Điện đó điên cuồng nhắm vào Bắc Cảnh ngươi.”

A Bố liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Nhưng nàng ta ra ngoài, tình hình sẽ trở nên càng gay go hơn!”

Đột nhiên A Bố ở bên cạnh nói: “Tạm thời nàng ta vẫn chưa thể ra ngoài.”

Diệp Huyền nhẹ giọng bảo: “Tiền bối, ta biết, nàng ta ra ngoài, Đạo Môn các ngươi chắc chắn sẽ trợ giúp nàng ta, nhưng nàng ta không ra ngoài, Đạo Môn ngươi nhất định sẽ không giúp ta, đúng không?”

Thần chủ theo quan điểm của người khác là một loại quyền lợi, nhưng theo quan điểm của hắn lại là một loại rắc rối, hơn nữa còn là rắc rối lớn!

Diệp Huyền cười khổ: “Giữa ta và ngươi ngược lại cũng không cần phải như vậy, chỉ là... bây giờ ta thật sự có hơi khó bảo vệ được mình, cứ tiếp tục thế này nữa, toàn bộ Thần Quốc có khả năng đều sẽ bị ta liên lụy. Các ngươi xem, bây giờ kẻ muốn ta chết chính là Hiên Viên gia, Vu tộc, còn có cả Thần Điện này nữa, phía sau chắc chắn vẫn còn một vài thế lực mà ta không biết... Ta thật sự rất khổ rồi!”

Diệp Huyền lập tức nhảy dựng lên: “Tiền bối, Bán Bộ Đăng Phong cảnh? Tới làm gì? Tới chịu chết sao? Ngươi nhìn xem, mấy thế lực đó đều là nơi có Đăng Phong cảnh! Hơn nữa, bây giờ ta đã có năng lực giết chết Bán Bộ Đăng Phong cảnh rồi, ngươi kêu bọn họ tới rốt cuộc là bọn họ bảo vệ ta hay là ta bảo vệ bọn họ đây? Ta...”

Khóe miệng của A Bố hơi co rút, hắn ta liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó bảo: “Đạo Môn ta sẽ phái hai Bán Bộ Đăng Phong cảnh tới hỗ trợ ngươi, thế nào?”

Diệp Huyền nhẹ giọng bảo: “Vậy ngươi cho ta Tiểu Thất đi!”

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ta và ngươi là bạn, ngươi có chỗ khó khăn, ta chắc chắn sẽ dốc sức trợ giúp, nhưng ngươi cũng phải giúp ta một chút! Ngươi xem ta bây giờ, ngày nào cũng bị người đánh, ta thật sự rất thảm!”

Diệp Huyền gật đầu: “Được! Ta sẽ không dẫn bọn họ đi đánh nhau!”

A Bố im lặng.

A Bố liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó quay đầu nhìn về phía xa: “A Côn, A Tĩnh.”

Diệp Huyền gật đầu: “Chắc chắn! Nhưng ngươi phải kêu bọn họ nghe lời ta, ta cũng không muốn mời hai đại gia tới!”

A Bố nhìn hắn: “Chắc chắn chưa?”

Tiểu Thất nhìn về phía A Bố: “Hắn rất thảm!”

Khóe mắt A Bố hơi giật một cái, người này là Kiếm tu sao? Đây là một tên lưu manh vô lại thì có!

Lúc này, Tiểu Thất nhẹ giọng bảo: “A Bố trưởng lão, hắn cũng không dễ dàng gì.”

A Bố thấp giọng thở dài: “Được! Cho ngươi hai cường giả Đăng Phong cảnh, chẳng qua, ngươi đừng dẫn bọn họ đi khắp nơi đánh nhau, nếu bọn họ gặp phải người không thể địch lại nổi thì bọn họ sẽ chọn rời đi.”

“Bán Bộ Đăng Phong cảnh?”

A Bố nhìn hắn: “Hai người? Ngươi tưởng đây là cải thảo sao?”

Diệp Huyền giơ hai ngón tay lên:”Hai người! Ít nhất phải hai người!”

A Bố chợt bảo: “Đăng Phong cảnh! Cho ngươi một cường giả Đăng Phong cảnh!”

Vừa dứt lời, hai nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Huyền.

Hai người hơi hành lễ với A Bố.

A Bố gật đầu: “Hai người các ngươi đi theo hắn.”

Hai người liếc mắt nhìn Diệp Huyền rồi gật đầu.

A Bố nhìn Diệp Huyền: “Bây giờ đã được chưa?”

Diệp Huyền cười đáp: “Tiền bối, ngươi xem, ta cũng không có một chút trang bị phòng thân nào, ta…”

A Bố nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi không có trang bị phòng thân thì liên quan gì đến ta?”

Diệp Huyền đáp với vẻ đứng đắn: “Đương nhiên có rồi! Ngươi nghĩ thử mà xem, nếu ta bị người đánh lén và chém chết, Tiểu Thất sẽ bỏ qua sao? Nàng ta chắc chắn sẽ báo thù cho ta, hơn nữa, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho Thần Quốc, cho nên, một khi ta chết, ngươi hiểu chứ!”

Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Thất: “Nếu ta bị người giết, ngươi sẽ báo thù cho ta, đúng chứ?”

Tiểu Thất gật đầu: “Sẽ!”

A Bố: “…”

Lúc này, Tiểu Thất nhìn về phía A Bố: “A Bố trưởng lão, hắn… cũng không dễ dàng gì, ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận