Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 689: Cách?!

Nam tử tên Mục Tu Nhiên gắt gao nhìn Vị Ương Thiên:

- Đến cùng là ngươi muốn làm gì?

Vị Ương Thiên không nói, đưa tay đấm một quyền!

Mục Tu Nhiên biến sắc, đồng thời đấm ra một quyền!

Oanh!

Không trung rung lên kịch liệt, Mục Tu Nhiên lui lại chục trượng!

Mục Tu Nhiên gắt gao nhìn Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên lạnh lùng nhìn lại:

- Từ giờ phút này, bất luận kẻ nào của Thánh địa cũng không thể bước khỏi Thánh địa nửa bước, bao gồm cả Mục Tu Nhiên ngươi, nếu không, ra một người ta diệt một người.

Vị Ương Thiên nhìn đóa hoa, không nói.

Vị Ương Thiên lãnh đạm nói:

- Chúc mừng cung chủ thực lực đại tăng!

- Cung chủ, ngươi không sợ chọc giận tên kia, khiến hắn quay đầu mang theo cả Thánh địa đầu nhập vào Ma Kha tộc sao?

Vị Ương Thiên rời Thánh địa, trực tiếp xuất hiện trên một con đường nào đó của Vị Ương thành, cả con đường vô cùng an tĩnh, chỉ có một nữ tử vác túi nhỏ đang vẽ tranh trên tường.

- Ngươi a, làm việc quá mức bá đạo. Mục Tu Nhiên kia mới đột phá, lần này tới trễ là muốn thử thực lực của ngươi, đương nhiên, hắn không nghĩ tới, hắn tiền bộ, ngươi cũng tiến bộ. Sau lần này, nhất định sẽ nghe lời hơn nhiều!

Thanh âm vừa dứt, nàng liền xoay người biến mất.

- Trừ phi hắn có mười lá gan!

Vị Ương Thiên tới trước mặt nữ tử, nữ tử cười nói:

Trên không, thần sắc Mục Tu Nhiên khó coi tới cực điểm.

Nữ tử đột nhiên thu bút, cười nói:

- Cả Vị Ương thành này, ta chỉ không nhìn thấu ngươi!

Vị Ương Thiên tới trước mặt nữ tử, nhìn về bước vẽ trên tường, trên đó là một đóa tuyết liên, sinh động như thực.

Nữ tử nhìn Vị Ương Thiên:

Nữ tử cười nói:

Vị Ương Thiên nói khẽ:

Vị Ương Thiên không nói.

Nữ tử cười nói:

- Họa Sư, ngươi là người Vị Ương Tinh vực.

Vị Ương Thiên hơi chút trầm mặc, nói:

- Tìm ngươi nhờ chút việc!

- Sao phải thấu ta? Ta cũng không tạo thành uy hiếp cho ngươi, không tranh gì cả, chỉ muốn vẽ tranh!

Vị Ương Thiên nói:

- Cứu tiểu gia hỏa kia?

Nữ tử nói:

- Ngươi đã gặp hắn?

Nữ tử mỉm cười:

- Chính vì vậy, Vị Ương Thiên mới không chịu cảnh luân hãm!

Vị Ương Thiên nói:

- Ngươi nói tới tiểu gia hỏa Diệp Huyền kia sao? Đã gặp, hắn nói ta vẽ không tệ, thực sự là gia hỏa có ánh mắt tốt!

Vị Ương Thiên nói khẽ:

- Thời gian vừa rồi, ta đã đi Ma Kha tộc.

Lúc này, nữ tử đột nhiên nói:

- Ta không tiện xuất thủ, nếu ta xuất thủ, các thế lực khắp Vị Ương Tinh vực sẽ cho rằng ta để mắt tới món chí bảo kia, khi đó, Vị Ương Tinh vực sẽ gặp nội loạn.

Nữ tử cười nói:

- Mà nếu là ta xuất thủ, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy!

Vị Ương Thiên gật đầu.

Họa Sư nhìn Vị Ương Thiên:

- Ta rất tò mò, vì sao ngươi phải giúp hắn!

Vị Ương Thiên nói:

- Ta không muốn trả lời!

Họa Sư cười nói:

- Ta muốn đi tìm đạo tắc tầng năm!

Viêm Già lắc đầu:

- Ngươi muốn tìm hắn?

Việt Kỳ nói khẽ:

- Ta muốn rời đi, ngươi có theo ta không?

Viêm Già khẽ gật:

Họa Sư lắc đầu cười một tiếng, tiếp tục vẽ tranh.



Bắc vực.

Cung điện dưới Đạo Nhất học viện.

Một hỏa diễm nữ tử xếp bằng ngồi trên đất, quanh người tản ra lửa cháy hừng hực.

Người này, chính là đạo tắc của tầng bốn, Viêm Già.

Mà bên cạnh nàng, chính là sư tôn của Diệp Huyền, Việt Kỳ.

Viêm Già đột nhiên đứng lên, Việt Kỳ nhìn lại:

- Khôi phục rồi sao?

Nói xong, nàng đã biến mất.

- Họa Sư, chờ chuyện này kết thúc, hai ta đánh một trận đi. Nói thật, ta đã sớm muốn đánh ngươi.

Mà đúng lúc này, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:

Họa Sư cười cười, tiếp tục vẽ bức tiếp theo.

Vị Ương Thiên quay người rời đi.

- Ta không muốn giúp!

Việt Kỳ nhíu mày:

- Tầng năm?

Viêm Già nhìn ra ngoài:

- Ta cảm ứng được, kẻ trên tầng năm đã thức tỉnh… nếu không có đạo tắc hạn chế, tên kia mà ra ngoài…

- Rất nghiêm trọng?

Việt Kỳ hỏi.

Viêm Già nói khẽ:

- Nào chỉ nghiêm trọng! Tên kia từng giao thủ với cả chủ nhân Giới Ngục tháp, mặc dù thua, nhưng ngươi có biết điều đó có ý nghĩa gì không?

Việt Kỳ trầm giọng nói:

- Hắn gặp nguy hiểm?

Viêm Già gật đầu:

- Vô cùng nguy hiểm.

Việt Kỳ nói:

- Hắn rất biết lừa gạt!

Viêm Già liếc nhìn Việt Kỳ:

- Ngươi cho rằng ai cũng chịu nghe hắn nói? Ta phải đi tìm đạo tắc tầng năm, chỉ có nó mới ngăn được kẻ trên tầng năm, hy vọng còn kịp.

Nói xong, nàng nhìn Việt Kỳ:

- Ngươi có muốn đi cùng ta?

Việt Kỳ nói khẽ:

- Muốn, nhưng sợ liên lụy ngươi!

Viêm Già cười nói:

- Sẽ không!

Việt Kỳ gật đầu:

- Vậy chúng ta cùng tìm!

Viêm Già giữ chặt Việt Kỳ:

- Đi!

Thanh âm vừa dứt, hai người trực tiếp biến mất.

- Đạo tắc thứ năm là gì?

- Một gia hỏa rất nhây… cũng là một gia hỏa rất vô sỉ, vô sỉ như Diệp Huyền…

“…”

Nam vực.

Trên không, Diệp Huyền ngồi trên lưng Đế Khuyển, Đế Khuyển chạy như điên, mà đám Thánh cảnh vẫn đuổi theo không bỏ.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Đế huynh, làm thế nào để ngươi khôi phục thực lực?!

Đế Khuyển lạnh lùng:

- Giờ ngươi đừng trông mong vào ta!

- Vì sao?

Diệp Huyền không hiểu.

Đế Khuyển nỏi:

- Nội đan của ta đã nát, trừ phi tụ lại nội đan, mới có thể thi triển thiên phú thần thông. Mà muốn tụ lại nội đan, chí ít cần trăm năm!

Trăm năm!

Diệp Huyền đột nhiên có chút co rút cơ mặt:

- Một trăm năm… không có cách nào khác sao?

Đế Khuyển nói:

- Có!

Diệp Huyền vội hỏi:

- Cách gì?

Đế Khuyển nói:

- Thôn phệ Yêu thú cùng giai… ngươi tìm cho ta vài chục đầu Chân Long tới thôn phệ! Ta nhất định có thể khôi phục!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Mấy chục đầu Chân Long, chúng ta đánh thắng được sao?

Đế Khuyển nói:

- Mỗi đầu Chân Long, đều tương đương với Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng dù là một phần mười của Thánh cảnh đỉnh phong, cũng mạnh hơn ta mấy lần!

Diệp Huyền trầm mặc, nói:

- Đế huynh, ngươi coi như ta chưa nói nhé!

“…”

Chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển tới trên một mảnh hải vực, từ trên nhìn xuống, hải vực có một hòn đảo.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Đế huynh, có thể cắt đuôi bọn hắn không?

Đế Khuyển lắc đầu:

- Không được!

Diệp Huyền không hiểu:

- Vì sao?

Đế Khuyển trầm giọng:

- Trước mặt có mấy đạo khí tức mờ mịt.

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức trầm xuống:

- Ý ngươi nói, đối phương có thể là tồn tại trên cả Thánh cảnh?

Đế Khuyển gật đầu:

- Dù không đạt tới mức đó, thì cũng phải tương đương với Lý Trường Phong lúc ở Thánh cảnh. Loại tồn tại này, ta cũng chỉ chống được một chút.

Nói xong, nó có chút dừng lại, lại nói:

- Ngươi có cách nào không?

Cách!

Diệp Huyền cười khổ, hắn thì có cách nào?

Cách duy nhất là đồng quy vu tận với đám người này!

Chẳng qua, hắn không cam tâm!

Vô cùng không cam tâm!

Kỳ thực, nhiều khi hắn cũng sợ chết.

Đương nhiên, nếu như không thể không chết, Diệp Huyền hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận