Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1607: Ngươi đừng ép chúng ta

Ở xa xa phía cuối chân trời, tầng thứ chín đột nhiên nói: "Ngươi tin lão giả đó như vậy sao? Không sợ bị lừa một lần nữa sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Dường như nghĩ đến cái gì, tầng thứ chín nói: "Cũng đúng, thực lực của lão giả kia chắc chắn có thể nghiền áp ngươi, hắn ta hoàn toàn không cần phải giở âm mưu gì với ngươi. Hơn nữa, cường giả khinh thường kiểu giở thủ đoạn này. Đương nhiên cũng có ngoại lệ!"

Diệp Huyền nói: "Tiền bối, thật ra ta rất tò mò về thực lực chân chính của ngươi."

Tầng thứ chín nói: "Đừng hỏi, hỏi chính là vô địch!"

Diệp Huyền: "..."

Lần này, hắn không đi bộ vì quá xa.

Diệp Huyền trực tiếp dẫn theo Tiểu Phạn ngự kiếm mà đi, rất nhanh sau đó hắn cảm nhận được một luồng khí tức của dị thú cường đại vọt tới trước mặt mình và Tiểu Phạn, hắn vội vàng nói: "Thiên Mạch giả đi ngang qua, xin hãy nể mặt một chút!”

Dọc theo đường đi, mặc dù gặp phải một vài dị thú cường đại nhưng mỗi lần như vậy chỉ cần kéo Tiểu Phạn ra là dị thú kia sẽ tự động lui đi!

Diệp Huyền vội vàng nói: "Thiên Mạch giả đi ngang qua, kính xin các hạ cho..."

Diệp Huyền cười ha ha, không thể không nói, mặt mũi của Tiểu Phạn thật lớn!

Cứ như vậy, ước chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền và Tiểu Phạn đã đi tới địa giới Chương Vĩ sơn, mà khi bọn họ vừa tiến vào Chương Vĩ sơn đã có một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên bao phủ lấy hai người họ.

Hiệu quả!

Tiểu Phạn nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh, không nể mặt mình? Nàng cầm thanh kiếm sắt rỉ sét vung nhẹ về hướng kia.

Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn chớp mắt, sau đó cầm thanh kiếm gỉ sét trong tay lên.

Lúc này, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến: "Cút!"

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: "Thế mà cũng được..."

Một thoáng yên lặng qua đi, luồng khí tức cường đại ở xa xa kia âm thầm lui đi.

Thật ra không chỉ bởi vì Tiểu Phạn là Thiên Mạch giả, mà còn bởi vì thực lực của nàng quá cường đại, những dị thú này đều không muốn giao thủ với nàng, hơn nữa còn có thân phận của nàng nữa, bởi vậy đám dị thú đều rất nể mặt.

Không gian ở phía chân trời xa xôi kia lập tức bị nứt ra, ngay sau đó, một luồng sức mạnh cường đại lập tức bùng phát ra.

Hắn dẫn theo Tiểu Phạn tăng tốc độ, mục tiêu là Chương Vĩ sơn.

Ầm ầm!

Diệp Huyền: "..."

Vù!

Mà chính một kiếm đơn giản này lại khiến sắc mặt của nam tử kia thay đổi trong nháy mắt, cánh tay phải của hắn ta giơ ngang ra phía trước: "Trấn thủ!"

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì Tiểu Phạn đột nhiên đâm ra một kiếm.

Tiểu Phạn đang tính ra tay lần nữa, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trên cao: "Kính xin các hạ nương tay!”

Tiểu Phạn đang muốn ra tay lần nữa nhưng lúc này, một nam tử mặt người thân rắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Tiểu Phạn.

Diệp Huyền gật đầu.

Phía chân trời kia xảy ra một trận xao động!

Diệp Huyền đáp: "Ta muốn vào viếng Chúc Long tiền bối một chút!"

Hiển nhiên, hắn ta biết Diệp Huyền trước mắt mới là chủ mưu.

Lão giả nhíu mày: "Vì sao các hạ lại tới đây!"

Nam tử nhìn Tiểu Phạn, trong mắt hiện vẻ kiêng kỵ: "Thiên Mạch giả!"

Sau khi giọng nói này vang lên, một lão giả xuất hiện trước mặt Tiểu Phạn và Diệp Huyền.

Thân thể của lão giả vô cùng cao lớn, mặt người, nhưng trên đầu lại có một cặp sừng trắng.

Lão giả nhìn thoáng qua Tiểu Phạn, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: "Các hạ là nhân loại!"

Đó là một kiếm rất đơn giản!

Trực tiếp nghiền áp!

Một luồng sức mạnh to lớn bùng phát ra từ trong cánh tay phải của hắn ta, nhưng cánh tay phải của hắn ta lại lập tức bay ra ngoài.

Ầm!

Nghe vậy, hai mắt lão giả kia ngay lập tức híp lại, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh léo.

Diệp Huyền nói: "Ta không có ác ý!"

Lão giả nhìn hắn: “Nhân loại, ngươi nhìn ta có ngu không?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: "Xung quanh có rất nhiều khí tức cường đại xuất hiện, cẩn thận."

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, quả nhiên, như bạch phát lão giả nói, có rất nhiều dị thú đang bảo vệ nơi này.

Lão giả kia đột nhiên lại nói: "Nhân loại, chỗ này là nơi thần thánh, chúng ta không muốn có người quấy rầy Chúc Long đại thần, cũng không muốn đối địch với Thiên Mạch giả, mong ngươi dẫn nàng ta rời đi."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, có thể cho ta gặp Chúc Long tiền bối một lần không? Chỉ gặp một lần thôi, sau khi gặp, hai người chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức!"

Lão giả nhìn hắn với vẻ mặt lạnh như băng: "Nhân loại, ngươi đừng ép chúng ta!"

Sắc mặt của Diệp Huyền trầm xuống, hiển nhiên là không thể nào nói chuyện được rồi.

Phải làm sao đây?

Rời đi?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong ngọn núi, trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần nhìn thấy Chúc Long kia, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Mà hắn biết rất rõ ràng, muốn đi vào nhất định phải đánh nhau!

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Đương nhiên, người mà hắn ta phòng bị chủ yếu là Tiểu Phạn ở bên cạnh.

Đây chính là Thiên Mạch giả!

Diệp Huyền đột nhiên nói trong lòng: "Tiền bối, nơi này có bao nhiêu dị thú cường đại?"

Tầng thứ chín nói: "Rất nhiều, các ngươi không xông vào được đâu. Nếu đánh nhau, nàng ta có thể bình an mà rời đi, nhưng ngươi thì không thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận