Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1368: Đi rèn luyện thôi

Áp chế cảnh giới!

Diệp Huyền hơi chấn động, hỏi: "Liên Thiển cô nương, có thể làm như vậy thật sao?"

Liên Thiển gật đầu: "Có thể! Không chỉ như thế, nếu như ngươi có thể nắm giữ giới linh bên trong Thư Giới, dùng sức mạnh của bọn chúng thì hoàn toàn có thể phá hủy phân thân của cường giả như Trần Thiên trước đó!"

Diệp Huyền hỏi: "Bản thể thì sao?"

Liên Thiển liếc Diệp Huyền một cái, nói: "Bản thể nếu như dễ giết như vậy thì Trần Thiên cũng sẽ không là phủ chủ của Vạn Duy học phủ."

Diệp Huyền ngượng ngập cười: "Cũng đúng!"

Liên Thiển trầm giọng nói: "Nhưng mà thứ này thật sự cực kỳ mạnh mẽ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có năng lực thu phục những tự linh đó!"

Diệp Huyền hỏi: “Thu phục thế nào?”

Diệp Huyền cũng thấy hơi hoang mang, hắn có thể cảm nhận được con chữ trước mắt này đang muốn nịnh nọt hắn!

Hắn thực sự không cho rằng mình có thiên mệnh chi chủ để các thể loại thần vật tới nương tựa vào mình.

Đúng lúc này, một chữ 'Diệt' màu đỏ thẫm đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Huyền, nó bay thẳng đến tay hắn, sau đó nhẹ nhàng cọ xát tay hắn, trông cực kì dịu dàng ngoan ngoãn.

Tại sao Thư Giới lại xuất hiện ở đây, không những xuất hiện ở đây mà nó còn nhận Diệp Huyền làm chủ!

Vừa mới tiến vào Thư Giới, Diệp Huyền lập tức tò mò dò xét bốn phía, xung quanh có rất rất nhiều sách.

Liên Thiển gật đầu: “Là nàng!”

Liên Thiển nói: "Ngươi đi theo ta!"

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Liên Thiển nói: "Cảm nhận những tự linh đó, nhớ kỹ, khách khí một chút, những tự linh này đều có linh trí của mình, bọn chúng rất khó bị thu phục, ngươi phải khiêm tốn một chút, đừng có giữ lấy cái tôi của mình, nếu không..."

Nói xong, nàng trực tiếp dẫn theo Diệp Huyền tiến vào Thư Giới.

Thế thì có vấn đề rồi.

Diệp Huyền sững sờ: “Ý ngươi là nữ tử váy trắng?”

Liên Thiển trầm mặc.

Liên Thiển gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không: “Nếu như ta đoán không lầm thì chắc là Trần Thiên đã đi tìm nàng, cái tên ngu xuẩn này…”

Diệp Huyền nhìn Liên Thiển: “Liên Thiển cô nương, chắc ngươi cũng biết chuyện này là thế nào, đúng không?”

Nàng!

Liên Thiển bỗng nói: “Hiện giờ nó đã nhận ngươi làm chủ, tự linh này cũng vậy, ngươi có thể sử dụng chúng để đối đầu với kẻ địch bất cứ lúc nào.”

Không những thắng, nàng còn tranh được một bảo vật cho hắn!

Nói đoạn, hắn mở lòng bàn tay ra. Chữ “Diệt” kia nhanh chóng hòa tan vào giữa lòng bàn tay của hắn. Ngay sau đó, Diệp Huyền đánh một chưởng về phía trước.

Rất rõ ràng, như lời Liên Thiển nói, Vạn Duy học phủ đã đi tìm nữ tử váy trắng, mà kết quả thì không cần phải bàn.

Sức mạnh gì thế này?

Ấy thế nhưng Diệp Huyền lại thầm thở phào một hơi trong lòng.

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên lên tiếng: “Ngươi có thể thử dung nạp chữ này vào kiếm của ngươi xem sao.”

Một chữ thôi mà đã có uy lực lớn đến như vậy!

Hắn chấn kinh, Nhất Kiếm Vô Lượng của hắn còn chẳng kinh khủng được như thế này!

Chắc chắn nữ tử váy trắng là người chiến thắng!

Rầm!

Chỉ trong chớp mắt, không gian mấy vạn trượng trước mặt hắn bèn hóa thành hư vô!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền cũng phải sững sờ.

Diệp Huyền bỗng thấy lòng mình ấm áp, hắn ngước nhìn phía tận cùng của tinh không. Thì ra nàng vẫn chưa quên hắn.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”

Liên Thiển đáp: “Ngươi thử là biết còn gì!”

Diệp Huyền nhìn chữ “Diệt” trong lòng bàn tay, hắn hỏi: “Uy lực của nó như thế nào?”

Dung nạp vào kiếm!

Nghe Liên Thiển nói vậy, Diệp Huyền lập tức cảm thấy hưng phấn. Uy lực của chữ mạnh đến vậy, nếu như để nó thâm nhập vào kiếm, cộng thêm sức mạnh của kiếm nữa thì đúng là đã mạnh còn thêm mạnh.

Nghĩ đến đó, Diệp Huyền vội vàng sử dụng chữ “Diệt” ấy. Mà chữ “Diệt” cũng rất biết phối hợp, nó cứ thể hòa tan vào Thiên Tru kiếm trên tay Diệp Huyền.

Uỳnh!

Thiên Tru kiếm rung lên kịch liệt, một luồng khí tức hủy diệt ào ra từ mũi kiếm. Cùng lúc đó, tay của Diệp Huyền cũng nứt toác!

Hắn kinh ngạc, vội vàng buông kiếm ra. Thiên Tru kiếm vẫn đang rung lên, từng luồng sức mạnh cực lớn nối đuôi nhau, không gian xung quanh Diệp Huyền và Liên Thiển bắt đầu nứt vỡ!

Diệp Huyền nhìn tay của mình, vẻ mặt hắn nghiêm nghị vô cùng.

Nhục thân của hắn có thể nói là vô cùng kinh khủng, nhưng hắn không ngờ tay mình lại không thể chịu được sức mạnh của kiếm và chữ này. Hơn nữa, ấy là khi hắn còn chưa dùng kiếm, nếu dùng rồi thì chắc cả cánh tay của hắn cũng rạn nứt!

May mà Diệp Huyền có Thiên Tru kiếm, nếu đổi lại là một thanh kiếm khác thì hoàn toàn không thể chịu được sức mạnh của chữ này!

Lúc này, Liên Thiển trầm giọng nói: “Thanh kiếm này của ngươi lợi hại lắm, nếu đổi lại là một thanh kiếm khác thì e đã hóa thành tro tàn từ lâu rồi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Liên Thiển lại bảo: “Thôi cất đi! Hiện giờ chữ này và Thư Giới cũng coi như là đòn sát thủ của ngươi, cứ để đến lúc quan trọng hẵng dùng!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn cất Thiên Tru kiếm và Thư Giới đi, hiện giờ hắn lại có thêm một con bài!

Liên Thiển nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Giờ ngươi có dự định gì không?”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xa: “Đi rèn luyện thôi!”

Nói đoạn, hắn bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận