Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1215: Rất sâu sắc

Diệp Huyền lại liếc mắt nhìn xung quanh: “Còn ai nữa không?”

Lúc này, nam tử trung niên Hàn Lão Nhị bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Hắn ta nhìn đối phương và nói: “Nếu như ngươi đưa Giới Ngục tháp cho ta thì ta có thể thu nạp ngươi làm đồ đệ, ngươi thấy sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối cứ nói đùa. Ngươi nói cái gì thực tế hơn đi.”

Hàn Lão Nhị bật cười ha ha: “Thế thì để ta cho ngươi xem món đồ mà ta sẽ cho ngươi!”

Nói đoạn, Hàn Lão Nhị phất tay phải lên, một chiến giáp màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Toàn thân chiến giáp màu đen trông như kiểu được làm từ loại vảy gì đó. Mà giữa những miếng vảy đó còn thoáng thấy những tia sáng màu đen.

Hàn Lão Nhị nói: “Đây là Lăng Thiên Chiến Giáp, bên trong nó có sức mạnh của chiến thần và sức mạnh bảo hộ. Nếu như ngươi có được chiến giáp này thì ngươi hoàn toàn có thể chống lại Viên Tiểu Đao của Thần Điện trong một thời gian ngắn. Không chỉ có vậy, vật này còn có thể dùng chiến thần chi ý để nuôi dưỡng nhục thân của ngươi, nó có thể giúp nhục thân của ngươi bước lên tầm cao mới. Và đương nhiên, so với Ngũ Duy chí bảo của ngươi, chiến giáp này chắc chắn vẫn còn nhiều chỗ thua kém. Có điều đây đã là thứ đồ tốt nhất của ta rồi. Nếu ngươi đồng ý thành giao với ta, ta còn có thể đồng ý với ngươi một chuyện, sau này có thể ra tay giúp ngươi miễn phí ba lần, bất cứ lúc nào cũng được!”

Ra tay miễn phí ba lần cơ à!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, hắn nói: “Chư vị, còn ai nữa không?”

Lúc này, có một lão giả xuất hiện trước mặt hắn.

Hàn Lão Nhị gật đầu, hắn ta mỉm cười: “Ta có thể hiểu được! Ta đợi quyết định của ngươi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như không có thì ta sẽ đưa ra quyết định.”

Bởi vì phía sau còn có người!

Diệp Huyền hỏi: “Đây là?”

Không thể không nói, đối phương nói như vậy cũng khiến Diệp Huyền rung ring lắm!

Người này chính là lão giả mang cổ kiếm hồi nãy, và cũng là người mà A Liên dặn dò hắn phải cẩn thận.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta có hơi động lòng đấy, có điều ta muốn xem bảo vật của những người còn lại.”

Thế nhưng hắn vẫn chưa trả lời ngay.

Không có động tĩnh gì cả.

Lúc nào cũng được cơ à!

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người và biến mất.

Tất cả mọi người đều biết Diệp Huyền hắn có thù với Thần Điện, mà đối phương lại đưa ra lời thề như vậy, chắc chắn là hắn ta không sợ Thần Điện.

Lão giả liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó hắn ta mở lòng bàn tay. Giữa lòng bàn tay hắn ta là một cuốn cổ thư.

Lão giả nói: “Kiếm kinh. Cuốn cổ thư này ghi chép rất nhiều đạo lí kiếm đạo của kiếm tu, ngoài ra còn có tổng cương vô số kiếm kĩ… Nếu như ngươi có được cuốn cổ thư này, ngươi có thể lĩnh ngộ nó, cảnh giới kiếm đạo của ngươi cũng sẽ nâng cao. Ngoài ra, lão phu cũng có thể đồng ý với ngươi, ra tay miễn phí giúp ngươi ba lần, lúc nào cũng được. Lão phu nói được làm được!”

Viên Tiểu Đao khẽ mỉm cười: “Ngươi muốn thứ gì?”

Diệp Huyền nhìn về phía Viên Tiểu Đao trong phòng. Giây tiếp theo, Viên Tiểu Đao đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Viên Tiểu Đao nói: “Ngươi đang động vào lửa đấy, có biết không?”

Lão giả gật đầu: “Ta cũng muốn xem xem món đồ của Thần Điện là gì.”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Ngươi chọn người khác đi!”

Diệp Huyền liếc nhìn cuốn Kiếm kinh, sau đó hắn nói: “Ta muốn xem Thần Điện sẽ ra thù lao gì.”

Diệp Huyền lại cười: “Hiện giờ nó đang nằm trong tay ta, Thần Điện các ngươi muốn có được nó thì phải bỏ ra một thứ gì đó là được. Thế nhưng nếu nó nằm trong tay kẻ khác thì Thần Điện các ngươi không chỉ phải bỏ ra một thứ đồ thôi đâu. Thế nên Viên cô nương à, ngươi nghĩ kĩ chưa?”

Viên Tiểu Đao liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng.

Diệp Huyền bước tới trước mặt Viên Tiểu Đao, hắn nói: “Viên cô nương, ta nói cho ngươi biết một bí mật, nếu lần này ngươi không nắm chắc cơ hội thì Thần Điện của ngươi không còn cơ hội có được món đồ này đâu! Bởi lẽ một khi món đồ này rơi vào tay những cường giả như ngươi thì chiến lực của người đó… ngươi hiểu đấy!”

Nói đoạn, lão giả bèn cất cuốn cổ thư đi và xoay người rời đi.

Diệp Huyền mỉm cười: “Viên cô nương, ta không muốn lãng phí nước bọt với ngươi. Một câu thôi, ngươi có đồ không? Nếu không có thì ta đưa ra lựa chọn đây! Tới khi ấy ngươi phải đi tìm người khác đấy.”

Viên Tiểu Đao khẽ mỉm cười: “Ta không có thứ đồ gì muốn cho ngươi!”

Diệp Huyền liếc nhìn Viên Tiểu Đao, hắn không lên tiếng.

Diệp Huyền nói: “Không biết Viên cô nương đã chuẩn bị thứ gì!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Sao nào, Viên cô nương muốn ép ta à?”

Viên Tiểu Đao liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Cho ngươi một con đường sống, ngươi có muốn không?”

Diệp Huyền nói: “Cái này thì phải xem Viên cô nương có thể cho thứ gì rồi.”

Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyền một lát rồi nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi, ngươi muốn để Thần Điện của ta có được món đồ này, sau đó khiến Thần Điện ta bị cường giả thế gian tấn công chứ gì.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta có ý đó đấy, nhưng mà ngươi định từ chối sao?”

Viên Tiểu Đao nói: “Ta từ chối!”

Diệp Huyền híp hai mắt lại.

Viên Tiểu Đao nở một nụ cười rạng rỡ: “Thần Điện ta không dễ lừa đâu. Ngươi muốn cho ai thì cho!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn khắp xung quanh, hắn nói: “Mạo muội hỏi một câu, ai có thù hằn sâu nhất với Thần Điện?”

Lúc này, Nguyên Trấn lên tiếng: “Lão phu, lão phu tới từ Lưỡng Giới Thiên. Thế lực phía sau ta luôn luôn đối đầu với Thần Điện, mâu thuẫn cực kì sâu sắc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Sâu sắc lắm sao?”

Nguyên Trấn gật đầu: “Rất sâu sắc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, ta nhìn trúng viên đan dược trong tay ngươi rồi!”

Nguyên Trấn bật cười ha ha, hắn ta búng ngón tay, viên đan dược kia bèn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng không hề do dự, hắn búng ngón tay, Giới Ngục tháp bèn bay đến trước mặt Nguyên Trấn. Cùng lúc đó, hắn giơ tay nhận lấy Địa Tiên đan.

Nguyên Trấn bật cười ha ha: “Chư vị, xin cáo từ.”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người, hóa thành một luồng sáng màu đen rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận