Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 531: Chiến!

Sau một khắc, Lục tôn chủ đột nhiên bay ra, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên hội tụ từ trong cánh tay phải của hắn, khi hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, tay phải của hắn đột nhiên kết một thủ ấn, sau một khắc, hắn khẽ chấn động về phía trước.

Ầm ầm!

Thủ ấn ra, không gian trước mặt Diệp Huyền trực tiếp vặn vẹo, ngay sau đó, một hồi rung động, vô số vết nứt không gian xuất hiện!

Không gian loạn lưu!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diệp Huyền đại biến, nhưng hắn cũng không bối rối, hắn vội vàng thôi động Không Gian đạo tắc, trong nháy mắt, những không gian chung quanh vậy mà bắt đầu tự động khép lại, không đến nửa hơi thở, hết thảy không gian nứt ra đều đã khép lại!

Giờ khắc này, tất cả mọi người ngây dại!

Ngay cả Lục tôn chủ, lúc này cũng ngây ra như phỗng, hắn khó có thể tin mà nhìn Diệp Huyền:

- Chuyện này.... Không có khả năng... Làm sao ngươi có thể chữa trị không gian!

Diệp Huyền cười nói:

- Người làm được bằng cách nào!

Trên không, Lục tôn chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Lục tôn chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Mà Diệp Huyền lại làm được!

Vẻ mặt Lục tôn chủ lập tức trở nên âm lãnh:

Không chỉ Lục tôn chủ, vẻ mặt mấy người Trần Bắc Hàn phía dưới cũng là vô cùng nghi hoặc!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Không có đạo lý!

Phải biết, bọn hắn có khả năng phá vỡ không gian, thế nhưng, bản thân muốn chữa trị không gian, đó căn bản là không thể!

- Muốn biết sao?

Thanh âm vừa dứt, hắn vọt thẳng đến Diệp Huyền.

- Rốt cục ngươi làm được bằng cách nào! Ngươi...

Mà nơi xa, khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên, sau một khắc, từng đạo không gian chi lực đột nhiên tụ đến phía hắn, thoáng qua, một thanh kiếm ngưng tụ!

- Gọi ta một tiếng gia gia, ta sẽ nói cho ngươi biết!

- Không biết sống chết!

Vừa lui, lui xa trọn vẹn mấy trăm trượng!

Nơi kiếm qua, không gian rung động từng trận, đây là đang cộng minh...

Bại?

Sau khi Không Gian Chi Kiếm ngưng tụ, Diệp Huyền một phát bắt được, cùng lúc đó, Thiện Ác kiếm ý điên cuồng tràn vào bên trong Không Gian Chi Kiếm.

Mà Diệp Huyền, chỉ mới không đến hai mươi tuổi!

Không Gian Chi Kiếm!

Bị Diệp Huyền một kiếm đẩy lui mấy trăm trượng!

Trên không, bản thân Lục tôn chủ, ánh mắt có chút mờ mịt, một kích vừa rồi, quả thực hắn đã bại!

Chuyện này sao có thể?

Trước mặt Diệp Huyền, vừa thấy chuôi Không Gian Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền, vẻ mặt Lục tôn chủ bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, trực giác nói cho hắn biết nguy hiểm, nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm tàn nhẫn bổ tới phía hắn.

Tất cả mọi người đều có chút khó có thể tin, bao quát đám người Trần Bắc Hàn, giờ phút này, bọn hắn cũng một mặt kinh ngạc.

Đặc biệt là Trần Bắc Hàn, hắn vô cùng rõ ràng thực lực của Lục tôn chủ, có thể nói, toàn bộ Thanh Thương giới, có thể hạ gục Lục tôn chủ, thật sự không có mấy người.

Mà mấy người này, đều là tồn tại cấp bậc lão quái vật a!

Yên lặng một chớp mắt, một đạo kiếm quang đột nhiên bộc phát ra từ chân trời, ngay sau đó, một bóng người điên cuồng cấp tốc lùi lại...

Giữa sân, tất cả mọi người hóa đá ngay tại chỗ.

Lục tôn chủ bại?

Người này, chính là Lục tôn chủ.

Mặc dù không bại hoàn toàn, nhưng với cá nhân hắn mà nói, hắn bại!

Bị một hậu bối trẻ tuổi một kiếm đánh lui... Đây không phải bại lại là gì?

Mà giờ khắc này, Lục tôn chủ không có phẫn nộ, cũng không có tức đến nổ phổi, ngược lại, hắn rất tỉnh táo. Hắn nhìn về phía Diệp Huyền, mà giờ khắc này, sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt, thân thể đang khẽ run.

Lục tôn chủ nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Nếu ta đoán không sai, đối với ngươi, một kiếm kia là một loại tiêu hao cực lớn đúng không?

Diệp Huyền yên lặng.

Như Lục tôn chủ nói, một kiếm vừa rồi đối với hắn đúng là một loại tiêu hao cực lớn! Nhưng mà, uy lực của một kiếm này thật sự có chút nằm ngoài dự đoán của hắn!

Trước đó, hắn cũng chưa từng thi triển Không Gian Chi Kiếm, bởi vậy, đối với uy lực của Không Gian Chi Kiếm này, hắn cũng không có khái niệm chính xác, mà giờ khắc này, sau khi thi triển một kiếm này, làm cho hắn biết, một kiếm này của hắn, có thể trọng thương cường giả Phá Không cảnh!

Nơi xa, Lục tôn chủ đột nhiên nói:

Diệp Huyền lắc đầu:

- Nếu ngươi rời đi, cho dù chúng ta đều ngã xuống, trong lòng cũng vui vẻ, ngươi hiểu?

Diệp Huyền đang muốn lắc đầu, Việt Kỳ đột nhiên nói:

- Diệp Huyền, chút nữa dù có thế nào, ngươi cũng phải rời khỏi Thương Kiếm tông, được chứ?

Trần Bắc Hàn trầm giọng nói:

Phía dưới, đám người Trần Bắc Hàn đã xuất hiện xung quanh Diệp Huyền, giờ phút này, bọn hắn đã cảm nhận được sát ý của những cường giả xung quanh.

Mà giờ khắc này, tất cả mọi người đang nhìn Diệp Huyền, lúc trước, mặc dù Diệp Huyền cũng có danh tiếng, thế nhưng, danh tiếng này chỉ ở thế hệ tuổi trẻ, thế nhưng hiện tại khác biệt, thực lực của Diệp Huyền, cho dù là thế hệ trước cũng kém.

Mà bây giờ, Diệp Huyền chỉ mới không đến hai mươi tuổi, nếu cho hắn thêm một chút thời gian, ngày sau chắc chắn là Thương Giới kiếm chủ thứ hai a!

Nghĩ đến đây, trong mắt những người này dần dần xuất hiện sát ý.

Bọn hắn tới nơi này, là đại biểu bọn hắn đứng về phía Hộ Giới minh, nếu hôm nay Diệp Huyền không chết, ngày khác sẽ thu lại cả vốn lẫn lời...

- Diệp Huyền phải chết!

Vào lúc này, giữa sân không biết là ai hô lên một câu.

Bốn phía, ngoại trừ Thương Kiếm tông, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt không phải băng lãnh thì chính là sát ý lạnh lẽo.

Giết Diệp Huyền!

Giờ khắc này, đã không đơn thuần là Hộ Giới minh muốn giết Diệp Huyền.

Đều đến từ các thế lực!

Giờ phút này, cường giả tụ tập xung quanh Thương Kiếm tông đã gần trăm, mà những người này, cơ bản đều là cường giả Chân Ngự Pháp cảnh!

Bốn phía, một mảnh yên lặng.

- Nếu để ngươi tùy ý tiếp tục trưởng thành, ngày sau Thương Kiếm tông sẽ lại xuất hiện một Thương Giới kiếm chủ...

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Thương Kiếm tông phía dưới, sau đó lại nói:

- Diệp Huyền, không thể không nói, từ lúc mới bắt đầu, Hộ Giới minh ta đã đánh giá thấp ngươi! Ngươi còn yêu nghiệt hơn so với chúng ta tưởng tượng!

- Ta không vui!

Việt Kỳ mắt đẹp sinh nộ:

- Sao ngươi lại không nghe lời?

Diệp Huyền cười khổ:

- Sư tôn, hiện tại ta cũng không thể rời đi, ngươi nhìn xem những người chung quanh, có kẻ nào sẽ để ta rời đi?

Việt Kỳ yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận