Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3666. Ngươi đã toi đời rồi! (2)



Chương 3666. Ngươi đã toi đời rồi! (2)




Ở phía xa xa, ánh mắt lão giả còn chưa chết hẳn kia tràn ngập vẻ hoang mang: “Không thể nào… tuyệt đối không thể nào…”
Cổ Sầu nhún nhún vai: “Chấp nhận sự thật đi! Ngươi đã toi đời rồi!”
Mọi người: “…”
Lão giả nhìn Cổ Sầu như người mất hồn: “Tuyệt đối không thể nào… xa như vậy… sao nàng ta có thể miểu sát ta… Đến sức đánh trả ta cũng không có? Sao có thể như vậy…”
Cổ Sầu chớp mắt: “Ta cũng rất thông cảm cho tình cảnh này của ngươi, thế nhưng nói thật nhé, hiện giờ ta thấy hơi vui khi người khác gặp họa đấy!”
Mọi người: “…”
Lão giả nhìn chằm chằm Cổ Sầu, ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc: “Ngươi tưởng các ngươi đã thắng rồi sao? Không! Ta mà chết thì các ngươi sẽ chọc tức người phía trên, các ngươi…”
Cổ Sầu đột nhiên nói: “Chúng ta có muội muội của Diệp huynh! Một mình nàng ta chấp cả đám các ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Lão giả: “…”
Lão giả liếc nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền, sau đó hoàn toàn biến mất!
Hắn ta đã bị diệt trừ!
Thực sự đã biến mất!
Mọi người vẫn đang trầm mặc.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự quá ảo.
Lúc này, Cổ Sầu khẽ nói: “Một kẻ sống sờ sờ, nói mất là mất.”
Mọi người: “…”
Lúc này, Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bay về trên lòng bàn tay hắn.
Vui không?
Hắn chẳng vui một chút nào!
Bởi lẽ hắn biết, phiền phức to lớn sắp sửa kéo đến rồi!
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, hắn liếc nhìn mấy người Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương: “Các ngươi còn đánh nữa không?”
Còn đánh nữa không?
Nghe Diệp Huyền nói vậy, vẻ mặt mọi người trong Ác tộc và Phàm Giản đều mất tự nhiên!
Còn đánh không?
Đúng lúc ấy, Phàm Giản đột nhiên chỉ lên bầu trời: “Các ngươi nhìn xem!”
Mọi người ngẩng đầu, thạch môn trên bầu trời vẫn còn, nó không hề biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt mọi người bèn trở nên nghiêm trọng.
Diệp Huyền nhìn Tuyết Sơn Vương: “Tiền bối, ngươi biết đó rốt cuộc là thế lực như thế nào không?”
Tuyết Sơn Vương lắc đầu: “Rất lâu trước kia, ta đã cảm nhận được bọn họ. Thế nhưng khi đó, thực lực của ta không đủ, không thể phá vỡ thời không thông đạo!”
Diệp Huyền nhìn mọi người: “Chư vị, ta cho các ngươi một lời khuyên nho nhỏ, các ngươi phải biết là vừa rồi mặc dù lão giả kia đã chết, song chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Như vậy cũng có nghĩa là không lâu nữa, thế lực phía sau thạch môn kia sẽ lại ra tay với chúng ta thôi.”
Mọi người trầm mặc.
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Các ngươi cũng đừng hi vọng gì ở ta, ta không liên lạc được với muội muội của ta, nếu như đối phương không chủ động dùng Thanh Huyền Kiếm đi tìm muội muội của ta, vậy thì muội muội của ta sẽ không ra tay với bọn họ đâu! Các ngươi hiểu chưa?”
Phàm Giản đột nhiên nói: “Diệp công tử, hiện giờ muội muội của ngươi đang ở đâu?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không biết!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Mà đúng lúc ấy, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên cuộn trào phía sau thạch môn!
Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu.
Diệp Huyền dừng bước, hắn thấy hơi đau đầu.
Mẹ kiếp!
Không cho chút thời gian trưởng thành nào hả!
Định ép người ta chết hay gì!
Đúng lúc ấy, thạch môn đột nhiên mở ra. Tiếp đó, một nam tử trung niên bước ra, nam tử trung niên mặc cẩm bào, khi hắn ta xuất hiện thì thời không cả đất trời bèn trở nên hư ảo!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Nam tử trung niên liếc nhìn mọi người, đoạn khẽ cười: “Ai vừa giết lão giả vừa rồi?”
Ở phía dưới, tất cả mọi người đồng loạt quay người nhìn Diệp Huyền.
Mặt Diệp Huyền đen kịt, trong lòng hắn đang có một vạn con ngựa chạy qua.
Ánh mắt nam tử trung niên dừng trên người Diệp Huyền, một lát sau hắn ta nhìn mọi người: “Các ngươi không đùa đấy chứ?”
Mọi người vội vàng lắc đầu.
Diệp Huyền: “…”
Nam tử trung niên lại nhìn Diệp Huyền, một lát sau hắn ta khẽ cười: “Trông ngươi không giống người có thể giết Vô Tâm cảnh!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vô Tâm cảnh?”
Nam tử trung niên gật đầu: “Cảnh giới ở chỗ chúng ta!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Chỗ các ngươi là chỗ nào?”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Đạo Lâm Giới!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Chưa nghe đến bao giờ!”
Nam tử trung niên cười nói: “Thường thôi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Tuyết Sơn Vương: “Ban đầu chúng ta là người của hai thế giới, các ngươi có cuộc sống của các ngươi, chúng ta có cuộc sống của chúng ta, thế nhưng các ngươi lại cứ muốn phá vỡ sự yên bình này…”
Phàm Giản đột nhiên nói: “Chúng ta không tới thế giới của các ngươi!”
Thực ra trừ Tuyết Sơn Vương ra, mặc dù bọn họ cũng tò mò về Đạo Lâm Giới, song cũng hiểu rõ rằng mình không có tư cách vào đó. Thực lực hai bên chênh nhau quá lớn mà!
Lúc này, nếu như còn muốn tới địa bàn của người khác thì khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?
Lúc này, nam tử trung niên kia cười nói: “Ban đầu chúng ta còn chung sống hòa bình, thế nhưng các ngươi đã giết người của chúng ta!”
Phàm Giản muốn nói lại thôi, lúc này một Mệnh Tri Thánh Giả phía sau nàng ta đột nhiên chỉ vào Diệp Huyền: “Là do hắn giết, không liên quan gì đến chúng ta!”
Diệp Huyền liếc nhìn người đó mà không lên tiếng.
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, chỉ cười mà không nói.
Diệp Huyền liếc nhìn mọi người xung quanh, mọi người đều trầm mặc, chẳng ai lên tiếng cả.
Hết chương 3666.



Bạn cần đăng nhập để bình luận