Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3762. Phế vật! (2)



Chương 3762. Phế vật! (2)




Thanh Nhi chợt hỏi: “Muốn ta diệt bọn họ không? Chỉ cần ngươi gật đầu một cái thì toàn bộ người xung quanh ngươi, bao gồm cả ả nữ nhân vừa mới bắt nạt ngươi kia đều sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này!”
Diệp Huyền im lặng.
Chỉ cần mình gật đầu thì mấy người trước mặt này đều sẽ bị tiêu diệt!
Diệp Huyền cười nói: “Thanh Nhi, ngươi không giết nàng ta là hy vọng có một ngày ta tự mình báo thù này, đúng không?”
Thanh Nhi hơi nhếch khóe miệng: “Đúng vậy! Ta giúp ngươi bắt nạt lại và ngươi ngươi tự mình bắt nạt lại không giống nhau!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hiểu rồi!”
Thanh Nhi gật nhẹ đầu, nàng xòe lòng bàn tay ra, Thanh Huyền Kiếm bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên biến mất tăm, ngay sau đó, Thanh Huyền Kiếm đã ở trong tay của nàng. Nàng nhìn thanh kiếm trong tay, một lúc sau, ngón tay của nàng kẹp thân kiếm rồi thuận thế trượt xuống dưới, rất nhanh, hai ngón tay đã vuốt đến mũi kiếm, sau đó kẹp nhẹ.
Rắc!
Mũi kiếm của Thanh Huyền Kiếm trực tiếp nứt vỡ!
Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền sững sờ, không hiểu gì cả.
Thanh Nhi xòe tay phải ra, trong nháy mắt, vô số dòng khí thần bí ở xung quanh tập trung lại đây, cuối cùng mấy dòng khí thần bí này ngưng tụ lại trên Thanh Huyền Kiếm, mũi kiếm của Thanh Huyền Kiếm lại nhanh chóng xuất hiện!
Rèn lại mũi kiếm!
Thanh Nhi quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: “Ta đã rèn lại kiếm này rồi, trong thiên địa này, ngoại trừ ta ra thì chỉ có bốn người mới có thể phá vỡ nó!”
Vừa dứt lời, Thanh Huyền Kiếm lại biến mất, lúc nó xuất hiện trở lại đã nằm trong tay Diệp Huyền.
Diệp Huyền hơi tò mò: “Thanh Nhi, ngươi nói ngoại trừ ngươi ra thì có bốn người có thể phá nó, vậy ngoại trừ cha ta và đại ca ra, còn có hai người nữa là ai?”
Thanh Nhi mỉm cười: “Sau này ngươi sẽ biết!”
Diệp Huyền: “…”
Thanh Nhi chợt bảo: “Ta phải dạy dỗ một tiểu nữ hài rất khoa trương đã, lần sau nói chuyện nhé!”
Vừa dứt lời, đột nhiên cơ thể nàng trở nên hư ảo dần, rất nhanh, nàng đã hoàn toàn biến mất!
Không thấy đâu nữa!
Trong mắt Diệp Huyền tràn đầy vẻ nghi ngờ, Thanh Nhi đến Ngân Hà Hệ làm gì vậy? Tiểu nữ hài rất khoa trương lại là ai nữa đây?
Một lúc sau, hắn thu hồi suy nghĩ và nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay. Lúc này, Thanh Huyền Kiếm được rèn lại, không chỉ như thế, mũi kiếm cũng đã được rèn lại nốt, hơn nữa còn do luồng sức mạnh thần bí không tên rèn ra!
Thanh Huyền Kiếm đã nhận được sinh mệnh mới rồi.
Diệp Huyền cất Thanh Huyền Kiếm đi, sau đó nhìn về phía hắc quần nữ tử ở cách đó không xa: “Phục sinh bạn của ta!”
Hắc quần nữ tử liếc mắt nhìn hắn, lần này nàng ta không phí lời nữa mà xòe tay ra, sau đó nắm nhẹ lại, rất nhanh, vô số mảnh vụn thần hồn trong thiên địa tập trung lại ở chỗ nàng ta, không bao lâu sau, hồn phách của đám người A Đạo Linh đã ngưng tụ thành hình!
Diệp Huyền chỉ tay vào hồn phách của Âm tôn trong số đó: “Người này không phải bạn ta!”
Hắc quần nữ tử liếc nhìn hắn rồi vung ống tay áo.
Ầm!
Hồn phách của Âm tôn vừa mới ngưng tụ thành xong lại vỡ nát, mà lần này, hắn ta đã hoàn toàn bị xóa sổ!
Diệp Huyền nhìn đám người A Đạo Linh: “Chúng ta đi!”
Đám người A Đạo Linh liếc mắt nhìn xung quanh, bọn họ cũng không phí lời mà lập tức đi theo Diệp Huyền!
Đám người hắc quần nữ tử có mặt ở đó cũng không ngăn cản, đương nhiên là bọn họ nào dám!
Vừa rồi chỉ cần Diệp Huyền gật đầu một cái thôi là tất cả bọn họ đều sẽ phải chết! Lúc này, làm sao còn dám ngăn hắn nữa chứ?
Hắc quần nữ tử nhìn Diệp Huyền ở đằng xa, không nói gì cả.
Lúc này, một lão giả đi đến bên cạnh hắc quần nữ tử, hắn ta hơi hành lễ: “Cổ tế ti…”
Hắc quần nữ tử chầm chậm nhắm mắt lại, hai tay nàng ta siết chặt.
Từ lúc ra đời cho đến nay, nàng ta chưa từng phải chịu sự nhục nhã như vậy!
Cho dù năm ấy nàng ta và tộc nhân thất bại thảm hại nhưng cũng không phải chịu nhục nhã!
Nàng ta muốn báo thù nhưng vừa nghĩ đến nữ nhân kia là nàng ta lại hơi tuyệt vọng!
Tuyệt vọng thật sự!
Vốn dĩ, nàng ta cho rằng nữ nhân kia cũng chỉ giống mình mà thôi, là một người vẽ vòng, nhưng bây giờ xem ra đối phương hoàn toàn không phải.
Rốt cuộc là cảnh giới gì?
Trong lòng Cổ tế ti dâng lên nỗi hoang mang, đây là lần đầu tiên nàng ta gặp được người mạnh mẽ vượt qua cả nhận thức của mình!
Rất lâu sau, Cổ tế ti mới nhẹ giọng nói: “Ta chữa thương đã!”
Nói xong, nàng ta quay người đi về phía tế đàn kia.
Đám cường giả có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Huyền dẫn hồn phách của mọi người rời khỏi Thiên Mộ Chi Địa, lúc này, A Đạo Linh mới trầm giọng nói: “Mấy người vừa rồi…”
Diệp Huyền bảo: “Một chủng tộc thần bí, ta cũng không biết rốt cuộc đối phương có lai lịch thế nào! Có điều, nữ nhân kia nói thật ra Dị thế giới này là một nơi lưu đày, mà bọn họ là những kẻ bị lưu đày!”
A Đạo Linh hơi nhíu mày: “Những kẻ bị lưu đày?”
Diệp Huyền gật đầu: “Cụ thể thì ta cũng không biết!”
A Đạo Linh im lặng, sắc mặt của những người khác cũng vô cùng nặng nề.
Lúc này, An Bắc Thần đột nhiên nói: “Diệp tôn, cảm ơn trước đó đã giúp!”
Bọn họ biết nếu không nhờ có Diệp Huyền thì bon họ đã không có cách nào sống lại được rồi.
Nguyên tôn và Quân Đạo Lâm cũng vội vàng cảm ơn!
Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: “Đều là chuyện nhỏ thôi!”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đám người: “Nếu nữ nhân kia không nói dối vậy tiếp theo đây, có khả năng Dị thế giới này sẽ xảy ra chuyện lớn! Vì ban nãy ta nhìn thấy hình như bọn họ muốn phản công gì đó, nói cách khác là sau này chỗ này sẽ biến thành chiến trường!”
Nghe thế, vẻ mặt của bọn họ càng nặng nề hơn.
Chiến trường!
Một khi chỗ này biến thành chiến trường vậy khi đó Dị thế giới sẽ xong đời luôn!
Không chỉ Dị thế giới xong mà bọn họ cũng có khả năng sẽ chết, xét từ tình hình trước mắt thì cường giả Vô cảnh ở trước mặt mấy người này thật sự không đáng được nhắc tới.
Diệp Huyền cũng thấp giọng thở dài.
Mới vô địch được bao lâu thôi đã lại biến thành đệ đệ nữa rồi!
Mẹ nó chứ!
Mình cũng xui xẻo quá rồi!
Hết chương 3762.



Bạn cần đăng nhập để bình luận