Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1208: Mười câu mới có một câu là thật

Diệp Huyền liếc nhìn Viên Tiểu Đao nhưng không lên tiếng.

Viên Tiểu Đao bỗng nói: “Mùi vị khói lửa nhân gian…”

Diệp Linh nhìn Viên Tiểu Đao, nàng hỏi: “Là sao cơ?”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Thì tỷ tỷ sắp quên mất mùi vị khói lửa nhân gian là như thế nào rồi!”

Diệp Linh còn đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng chen lời: “Nha đầu, ngươi cứ đi bận việc của ngươi trước đi, ta và vị tỷ tỷ này nói chuyện một lát!”

Diệp Linh liếc nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Được!”

Nói đoạn, nàng đứng dậy và rời đi.

Có điều lúc rời đi, nàng đã trả tiền mì luôn.

Diệp Huyền không ra tay, bởi vì thần thức của Viên Tiểu Đao đang kiểm soát hắn!

Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyền, nàng mỉm cười: “Ngươi đang nghĩ cách để đối phó ta đấy à?”

Nói đoạn, hai người bèn rời đi.

Bởi vì Diệp Huyền biết, Viên Tiểu Đao chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội để thi triển.

Viên Tiểu Đao mỉm cười, nàng nói: “Đổi chỗ khác nói chuyện đi?”

Diệp Huyền bỗng quay người, hắn trông thấy có một nữ tử đang đứng cách mình không xa.

Diệp Huyền nhìn Viên Tiểu Đao, hắn nói: “Đa tạ nhé.”

Diệp Huyền đáp: “Ta chỉ đang tò mò, tò mò rằng tại sao ngươi không trực tiếp ra tay luôn!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta cũng định như vậy!”

Lời cảm ơn này là bởi Viên Tiểu Đao không ra tay ngay trước mặt Diệp Linh.

Hiện giờ, hắn không chắc liệu mình có thể thi triển Lục Đạo Chân Ngôn được nữa hay không!

Diệp Huyền hơi sững sờ, hắn không ngờ tử sam nữ tử sẽ xuất hiện.

Ở một tinh không xa xôi, Diệp Huyền yên lặng đứng đó. Cách hắn không xa là Viên Tiểu Đao với gương mặt tươi cười.

Viên Tiểu Đao bỗng nói: “Không thể không nói, Diệp Huyền, ngươi đã cho ta quá nhiều điều bất ngờ, nhất là chỗ dựa phía sau ngươi… Chỗ dựa này của ngươi người sau mạnh hơn người trước! Mấy người này theo lí mà nói chắc là những người mà ngươi không quen biết, thế nhưng bọn họ lại quen biết ngươi…”

Viên Tiểu Đao cười: “Bởi vì phía sau ngươi còn có người!”

Tử sam nữ tử!

A Liên lắc đầu: “Chưa từng!”

A Liên lắc đầu, nàng mỉm cười: “Ta hơi tò mò đấy, Thần Điện các ngươi chắc cũng tìm hiểu đại khái về thực lực của nàng ta rồi. Đương nhiên, những gì mà các ngươi tìm hiểu được cũng chỉ vậy thôi. Theo ta thì chắc các ngươi cũng không đánh giá thấp nàng ta đâu, nếu đã vậy tại sao các ngươi còn nhắm vào nàng ta hết lần này đến lần khác? Là bởi Ngũ Duy chí bảo?”

A Liên mỉm cười: “Thế nên các ngươi muốn gửi gắm hi vọng lên Ngũ Duy chí bảo?”

A Liên mỉm cười: “Sao nào, Thần Điện các ngươi rất có hứng thú với ta à?”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Ai bảo ngươi sở hữu Ngũ Duy chí bảo chứ?”

Nói đoạn, Viên Tiểu Đao liếc mắt nhìn tử sam nữ tử ở phía sau Diệp Huyền: “Ví dụ như vị này, Thần Điện chúng ta không hề có bất cứ thông tin gì về nàng ta, thật khiến người ta phải suy nghĩ đấy!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Viên Tiểu Đao hỏi ngược lại: “Ngươi không hiểu đạo lí nhổ cỏ tận gốc à?”

Diệp Huyền thản nhiên nói: “Ta cho các ngươi thì các ngươi vẫn đối phó ta thôi, chẳng phải sao?”

Viên Tiểu Đao đáp: “Chúng ta hứng thú với tất cả những người đứng phía sau hắn! Mà hứng thú nhất vẫn là vị nữ tử váy trắng kia!”

Viên Tiểu Đao đáp: “Cũng có thể nói là vậy, có điều mục đích thật sự của chúng ta chỉ là muốn thông qua nó để tìm hiểu về Ngũ Duy, tìm hiểu về Ngũ Duy vũ trụ mà chúng ta chưa hề hay biết. Chúng ta muốn xem xem nơi đó rốt cuộc thế nào, cũng muốn xem thử cực hạn của võ đạo, bởi vì xét theo tình hình hiện giờ thì văn minh võ đạo của Ngũ Duy vũ trụ vượt xa so với Tứ Duy chúng ta.”

Nói đến đây, nàng lại nhìn A Liên: “Thực ra chúng ta chỉ đang theo đuổi chân lí võ đạo mà thôi.”

Diệp Huyền bỗng lên tiếng hỏi: “Thế nên các ngươi mới định đối phó ta?”

Viên Tiểu Đao nhìn A Liên, nàng nói: “Ngươi từng tới Ngũ Duy chưa?”

Viên Tiểu Đao lại nói: “Rất khó!”

A Liên trầm mặc.

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Thế ngươi có biết tới Ngũ Duy khó khăn như nào không?”

Viên Tiểu Đao nhìn hắn, vừa cười vừa nói: “Thật ra ta đánh giá ngươi rất cao, không chỉ trên phương diện thiên phú mà còn về tính cách của ngươi nữa. Mặc dù ngươi là kiếm tu, nhưng ngươi không hề bảo thủ. Hơn nữa ngươi còn là một người rất chính trực, hiện giờ rất nhiều người trẻ tuổi thiếu đi sự chính trực. Nhưng tiếc rằng ngươi lại là kẻ địch của ta, thế nên ta chỉ có thể giết ngươi, cướp lấy bảo vật của ngươi. Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không làm liên lụy đến những người ở Bắc Cảnh của ngươi!”

Diệp Huyền liếc nhìn Viên Tiểu Đao, hắn nói: “Con người ngươi cũng rất được, hay là ta đưa đồ cho ngươi, ngươi tha cho ta nhé?”

Viên Tiểu Đao chỉ vào Diệp Huyền mà cười: “Ngươi lại định chơi chiêu âm hiểm gì đây?”

Diệp Huyền: “…”

Viên Tiểu Đao nhìn A Liên: “So vài chiêu chứ?”

A Liên gật đầu: “So thì so!”

Nói đoạn, nàng bỗng nhiên biến mất.

Cũng không thấy Viên Tiểu Đao đâu.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía xa, hai người này đã tiến vào tinh không rộng lớn rồi.

Lúc này, một nữ tử xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền.

Là Kiều Thiên Nhi ở Thần Điện!

Diệp Huyền: “…”

Kiều Thiên Nhi nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Con người ngươi nói mười câu thì chỉ có một câu là thật.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Toàn là những người đi theo ta mà, ta không thể bạc đãi người của mình được!”

Kiều Thiên Nhi nói: “Ngươi cũng hào phóng quá nhỉ!”

Diệp Huyền hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Kiều Thiên Nhi trầm giọng nói: “Ta từng nghe nói đến!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Có thứ này thì chắc là ngươi có thể đạt tới Tạo Cực cảnh rồi nhỉ?”

Kiều Thiên Nhi nhìn Diệp Huyền, nàng đáp: “Địa Tiên!”

Diệp Huyền híp mắt hỏi: “Ngươi chắc chứ?”

Kiều Thiên Nhi gật đầu: “Chắc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Thế thì chúc mừng nhé!”

Kiều Thiên Nhi liếc nhìn hắn: “Chắc ngươi cũng biết thứ này trân quý cỡ nào!”

Diệp Huyền gật đầu: “Biết chứ, để có được thứ này suýt chút nữa ta đã mất luôn cái mạng của mình. Ôi chao, tiếc là ta chỉ lấy được mười mấy bình, mà những bình còn lại ta đã chia cho những cường giả ở Bắc Cảnh hết rồi, ngươi được một bình luôn đấy!”

Diệp Huyền bỗng búng ngón tay, một chiếc bình ngọc xuất hiện trước mặt Kiều Thiên Nhi. Kiều Thiên Nhi liếc mắt nhìn, đồng tử của nàng khẽ co lại: “Suối sinh mệnh?”

Kiều Thiên Nhi khẽ nói: “Cuối cùng thì bọn họ vẫn phải coi trọng ngươi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Kiều Thiên Nhi nhìn tinh không, nói: “Nàng là vị Đao Thần đó hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận