Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1151: Lôi Thần trận

Ngũ Duy!

Sắc mặt của Diệp Huyền nặng nề, trí tuệ của nữ nhân này không phải cao bình thường thôi đâu!

Sao lại gặp phải một đối thủ thế này chứ?

Không thể cho hắn một đối thủ hơi thiểu năng một chút được sao?

Đột nhiên bạch phát nữ tử trầm giọng nói: “Vậy mà ngươi lại có thể dùng tháp đó nhận được kiếm kỹ bậc này…”

Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía hắn: “Thật sự không thể giữ ngươi lại.”

Diệp Huyền cười bảo: “Trước kia có rất nhiều người từng nói câu này, nhưng bọn họ đã…”

Đúng lúc này, bạch phát nữ tử đột nhiên hóa thành một đạo lôi quang bắn về phía Diệp Huyền.

Thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền thay đổi, nữ nhân này không theo?

Nhất định phải sử dụng con át chủ bài chân chính!

Nhất định phải dẫn nữ nhân này đi.

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào nàng ta, tay phải của hắn nắm chặt Thiên Tru kiếm, muốn giết chết nữ nhân trước mặt này, Nhất Kiếm Vô Lượng đơn thuần chắc chắn không thể.

Mà lần này, Diệp Huyền cũng không hề phản kích, hắn quay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt cái đã biến mất ở sâu trong tinh không!

Đang lúc do dự thì đột nhiên một nữ tử xuất hiện trước mặt hắn.

Sắc mặt của Diệp Huyền nặng nề, mẹ nó chứ, nữ nhân này nói ra tay là ra tay ngay!

Trảm Tiên Kiếm Hồ?

Chiến trường không thể ở Thiên Giang thành, bằng không hắn sẽ bị quản chế khắp nơi!

Bạch phát nữ tử cũng không hề nương tay, rõ ràng nàng ta muốn trực tiếp một đòn lấy mạng Diệp Huyền ngay!

Không có cách nào khác, hắn không thể không quành về, mà lúc này, bạch phát nữ tử cũng đã dừng lại, nàng ta quay người nhìn về phía hắn: “Ngươi chạy đi! Sao ngươi không chạy nữa?”

Nhìn thấy nàng, Diệp Huyền lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu nàng còn không xuất hiện vậy hắn thật sự chỉ có thể liều mạng với bạch phát nữ tử này.

Thế nhưng, ngay khi hắn quay người đi về phía sâu trong tinh không, bạch phát nữ tử đó lại không hề đuổi theo mà quay người lao xuống Thiên Giang thành!

Mà bây giờ, nếu Giản Tự Tại kéo chân bạch phát nữ tử này, vậy trong Thần Điện sẽ không còn đối thủ của hắn!

Lục Đạo Chân Ngôn?

Giản Tự Tại!

Ầm ầm!

Diệp Huyền gật đầu, đang định rời đi thì đúng lúc này, bạch phát nữ tử đột nhiên ngẩng đầu: “Khởi động Lôi Thần trận, chớ cho người này bước vào thiên môn!”

Không nghĩ nhiều nữa, hắn trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang lao vút lên trời.

Ai sẽ áp chế một Diệp Huyền đầy xấu xa nham hiểm này?

Mà trong nháy mắt Diệp Huyền lao lên đó, cường giả Đăng Phong cảnh của Bắc Cảnh cũng đồng loạt lao lên!

Nhìn thấy Giản Tự Tại, sắc mặt của bạch phát nữ tử lập tức nặng nề hẳn đi, toàn bộ Bắc Cảnh cũng chỉ có Giản Tự Tại này có thể ngang sức ngang tài với nàng ta, mà một khi Giản Tự Tại kéo chân nàng ta, vậy ai sẽ áp chế Diệp Huyền này?

Bên dưới, bạch phát nữ tử nhìn chằm chằm vào Giản Tự Tại: “Ngươi sẽ phải trả cái giá thê thảm vì hành động ngu ngốc của ngươi!”

Bằng không, đợi thần gì đó vừa đến, mấy người này liên thủ lại thì tình cảnh của Bắc Cảnh sẽ trở nên cực kỳ xấu!

Một trận chiến này nhất định phải thắng!

Giản Tự Tại chợt bảo: “Ngươi đi đi!”

Xông vào!

Hắn nhất định phải xông vào!

Nhất định phải giải quyết cường giả Thần Điện trước khi vị Thần gì đó kia tới!

Giọng của bạch phát nữ tử vừa dứt.

Bên dưới, sắc mặt của Diệp Huyền có hơi khó coi, nữ nhân này thật tàn nhẫn!

Lôi Thần trận!

Trong nháy mắt, vô số lôi điện đột nhiên tập trung trên bầu trời của thiên môn kia, những luồng uy áp đáng sợ càn quét xuống khiến toàn bộ thiên địa đều đang chấn động.

Giản Tự Tại cười đáp: “Nếu ngươi giết hắn, ngươi cũng sẽ phải trả cái giá thê thảm! Không, toàn bộ Thần Điện các ngươi đều phải trả cái giá thê thảm!”

Bạch phát nữ tử cười dữ tợn: “Ngươi mãi mãi không bao giờ biết thần mạnh cỡ nào!”

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng mãi mãi không bao giờ biết nữ nhân kia mạnh cỡ nào…”

Nụ cười bên khóe miệng của bạch phát nữ tử càng trở nên dữ tợn hơn: “Sao, lẽ nào nàng ta còn mạnh hơn cả thần được chắc?”

Thần?

Giản Tự Tại lắc đầu.

Nàng không biết thần trong truyền thuyết kia mạnh bao nhiêu, nhưng nàng biết nữ tử váy trắng đó mạnh đến cỡ nào!

Nữ tử váy trắng!

Đó là một người mạnh đến vô lý!

Hai người không bằng lòng nói thêm nửa câu nào nữa, rất nhanh, hai nữ nhân đã lại đại chiến.

Mà Diệp Huyền ở cách đó không xa thì lại lao đến trước Lôi Thần trận, hai tay hắn cầm Thiên Tru kiếm bổ mạnh một đường về phía trước.

Vút!

Một mảnh kiếm quang phun ra từ trên mũi kiếm của Thiên Tru Kiếm.

Rẹt rẹt…

Trong nháy mắt, vô số lôi điện trên bầu trời Thiên Giang Thành bị kiếm quang rạch mở.

Mà cùng với cường giả Bắc Cảnh theo tới, những lôi trận bao phủ trên đỉnh đầu mọi người kia càng lúc càng ít.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của các cường giả Thần Điện phía sau lôi trận đều trở nên khó coi hẳn đi!

Giờ này khắc này, bọn họ mới phát hiện ra, Diệp Huyền này cũng không phải kẻ mà người bình thường có thể áp chế được!

Hắn đã thành đại họa rồi!

Đúng lúc này, đột nhiên bên dưới vang lên giọng nói của bạch phát nữ tử: “Vào thiên môn, khởi động chế độ phòng ngự!”

Nghe được lời của nàng ta, mấy cường giả Thần Điện kia vội vàng rút vào trong thiên môn, mà ngay khi ấy, một đường kiếm quang trực tiếp xé mở lôi trận đó, rất nhanh, thần lôi khắp trời đã biến mất không còn tăm hơi đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận