Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 416: Ta Muốn Tự Do

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Huyền cầm kiếm chỉ xéo mặt đất, kiếm trong tay ẩn chứa một cỗ kiếm thế khủng bố, tựa như núi lửa sắp bộc phát, vô cùng dọa người.

Kiếm thế!

Kiếm kỹ này, không đúng, nghiêm chỉnh mà nói thì đây không phải kiếm kỹ, mà là một loại tín niệm với Kiếm đạo!

Người thần bí kia tự nhiên cũng biết nhìn hàng, vừa thấy kiếm kỹ, lập tức bị khiếp sợ:

- Kiếm kỹ này của ngươi… là tự ngươi sáng tạo?

Diệp Huyền bình tĩnh:

- Đương nhiên!

Nói tới đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:

Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, cười nói:

Người thần bí nói:

Diệp Huyền thầm cười khổ, kỳ thực hắn cũng muốn muốn tới đây, bởi vị trước mắt này, rõ không phải người thường. Nếu còn ở đây, không biết chừng sẽ còn xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, hắn không thể không đi, lần này, nhất định phải thu được đạo tắc!

Diệp Huyền thu kiếm, cười nói:

Người thần bí trả lời.

Người thần bí trầm mặc một hồi, sau đó nói:

- Tiền bối đã ở đây ngàn năm?

- Đa tạ tiền bối khẳng định, có điều, so với Thương Giới kiếm chủ, ta còn thiếu sót nhiều. Đương nhiên, ta cũng không coi nhẹ bản thân, đối với ta mà nói, ta mới chỉ bước vào Kiếm đạo, con đường cần đi còn rất dài.

- Kiếm kỹ này không tầm thường, nếu là tự ngươi sáng tạo, vậy vị Thương Giới kiếm chủ kia, đúng là kém xa tít tắp ngươi.

- Ta không biết ngươi tới đây bằng cách nào, có điều, nơi này không phải đất lành, không thích hợp để lịch luyện, tốt nhất là ngươi đi nơi khác đi!

- Tại sao tiền bối lại ở đây nhiều năm như vậy?

- Không thể tự mãn, càng không thể tự ti. Tâm cảnh như ngươi, đúng là mới có thể đi càng xa trên Kiếm đạo!

Nói tới đây, hắn lại nói:

- Không chỉ thế!

Diệp Huyền thầm khiếp sợ, hắn nghĩ một hồi, lại nói:

Diệp Huyền nghĩ một hòi, nói:

Lúc này, người thần bí đột nhiên nói:

Diệp Huyền gật nhẹ, tiếp tục đi tới, thần sắc bình tĩnh, thế nhưng tâm lại âm thầm đề phòng.

Lần này, người thần bí trầm mặc.

Bởi tóc qua dài, nên Diệp Huyền cũng không nhìn rõ mặt nam tử.

- Đương nhiên, nếu tiền bối tự nguyện ở lại đây, coi như vãn bối không hỏi, nếu không phải tự nguyện ở lại, có lẽ vãn bối có thể giúp đỡ được một chút.

Lúc này, người thần bí đột nhiên nói:

Diệp Huyền ngừng lại khi còn chừng mười trượng, thần sắc bình tĩnh, lòng thầm đề phòng.

Nam tử ngồi đó, chân tay không có bất cứ thứ gì trói bộc, rõ ràng, có cái gì đó khốn trụ hắn.

Diệp Huyền thầm vui vẻ, rõ ràng, người này không tự nguyện ở lại, cũng đúng, ai rảnh dỗi mà ở lại cái đất không cả thấy ánh mặt trời này lâu như vậy?

Bởi hắn biết, thực lực người thần bí này, tuyệt đối vượt qua hắn nhiều.

Trước thực lực tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là vô dụng.

Diệp Huyền đi chừng một khắc đồng hồ, hắn ngừng lại, trước mặt là một vách núi, dưới vách núi có một nam tử đang ngồi, nam tử mặc một bộ trường bào cũ rách, tóc cực dài, quét cả đất…

- Chuyện của ta, ngươi không giúp được, giờ ngươi đi luôn, may còn bảo đảm được tính mạng.

- Đi tới phía trước!

Người thần bí trầm mặc một hồi, nói:

- Cứ thử nói xem, có lẽ vãn bối có thể giúp được. Nếu như không thể, vãn bối sẽ tự rời đi, tuyệt không quấy rầy.

- Tuổi còn nhỏ, có thể đạt tới tu vi như vậy thực sự hiếm, đáng tiếc, thực lực ngươi còn thiếu rất nhiều, căn bản không thể hiểu được khốn cảnh của ta.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta thấy tiền bối cũng không bị ngoại vật trói bộc, nhưng lại không thể hành động, hẳn là có nguyên nhân khác?

Người thần bí ngẩng đầu, mi tâm xuất hiện một chữ “Không”

Không!

Chữ này vừa hiện, Diệp Huyền liền nhận thấy, không gian chung quanh lại run rẩy, tựa như đáp lại cái gì đó.

Đạo tắc!

Diệp Huyền thầm run lên, đạo tắc này, lại ở trên người của người thần bí.

Mà đạo tắc này, rất có thể quan hệ với không gian!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Nói tới đây, trong giọng đã khó giấu nổi vẻ hưng phấn.

- Khi ngươi vừa xuất hiện, ngươi có biết ta vui tới mức nào? Bởi ngươi xuất hiện, thần vật này lại có phản ứng! Ngàn năm qua, nó lần đầu tiên phản ứng.

Người thần bí cười nói:

Nghe vậy, Diệp Huyền liền biến sắc, hắn muốn lui lại, nhưng một cỗ lực lượng thần bí đã bao phủ hắn.

- Mãi tới khi ngươi xuất hiện!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vật này lại mạnh như vậy… tiền bối có phương pháp gì để giải cứu không a?

Người thần bí nói:

- Có, tìm thể chất đặc thù, để thần vật tự động chọn người khác.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Máu tươi trên mặt đất, là do tiền bối tìm người, đúng không?

Người thần bí nói:

- Đúng, ngàn năm qua. Ta lợi dụng đủ các cách tìm tu sĩ tới đây, để bọn hắn biết nơi này có chí bảo, để bọn hắn tới… đáng tiếc, không co người nào phù hợp, vật này không hề rời ra, không chọn người khác.

Nói tới đây, hắn hơi ngừng lại, lại nói:

- Đây là thần vật, thu được vật này, có thể đạt được thần lực. Đáng tiếc, năm đó khi ta thu nó, thực lực không đủ, không thể hàng phục nó, bợi vậy bị nó giam cầm ở đây hơn một ngàn năm. Hơn một ngàn năm này, ta không thể dời nửa bước!

Người thần bí nói:

- Mong tiền bối chỉ giáo.

Diệp Huyền lắc đầu:

Người thần bí đột nhiên nói.

- Có biết vật này không?

- Vừa rồi ngươi lại nói ta rời đi, vì sao?

Người thần bí nói:

- Dục cầm cố túng, nếu vừa rồi ta nói ngươi tới đây, ngươi nhất định sinh ngờ vực, thậm chí sẽ rời đi, mà ta nói ngươi rời đi, ngươi lại rất có thể sẽ tới.

Tâm lý chiến!

Diệp Huyền nắm chặt kiếm trong tay, kiếm không ngừng rung động, mà giờ khắc này, người thần bí đột nhiên nói:

- Ngươi tuổi nhỏ mà Kiếm đạo đã đạt tới mức này, xác thực không đơn giản, đáng tiếc với ta mà nói, thực lực ngươi còn quá yếu, cho nên, chớ uổng phí khí lực.

Diệp Huyền trầm giọng:

- Tiền bối không sợ Diệp gia ta?

Người thần bí cười nói:

- Có lẽ sau lưng ngươi có một siêu cấp thế lực, nhưng thế thì sao? Dù ra ngoài phiền phức không ngừng, cũng hơn chịu chết ở đây, đúng chứ?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Coi như ta thua!

Người thần bí ói:

- Ta đã không phải là người tội ác tày trời, nhưng, hơn một ngàn năm giam cầm, đối với ta mà nói, thiện ác, tốt xấu đều đã không còn ý nghĩa. Tự do, ta chỉ muốn tự do.

Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền lập tức bị cỗ lực lượng thần bí kia kéo lại gần.

Không thể phản kháng!

Dù là hắn thi triển hai loại kiếm ý, cũng không thể làm gì được!

Chênh lệch quá lớn!

Người trước mắt này, sợ là đại thần trên tầng hai cũng không thể đối kháng, nếu không, đại thần cũng không bỏ đi, mà để hắn tới.

Vấn đề là, đại thần trên tầng hai không đánh lại, gọi hắn tới, chẳng lẽ thay đổi được kết cục?

Hắn tới, cũng chỉ là đi tìm chết a!

Cũng không biết đại thần trên tầng hai nghĩ gì!

Diệp Huyền càng lúc càng tới gần người thần bí, đạo tắc giữa mi tâm người thần bí càng sáng thêm, lúc chỉ còn cách nửa trượng, đạo tắc giữa mi tâm người thần bí đã sáng như diệu nhật. Mà giờ khắc này, thân thể người thấn bị lại bắt đầu rung động.

Giờ khắc này, người thần bí đã hưng phấn tới khó tả, bởi hắn cảm giác được, thứ thần vật ở mi tâm đã có dấu hiệu rời đi.

Mà thần sắc Diệp Huyền đã đầy dữ tợn, trên mặt đầy vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ… kỳ thực, nội tâm lại rất bình tĩnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận