Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 486: Diệp Huyền, Nghe Qua Sao?

Diệp Huyền khẽ trầm ngâm, sau đó hỏi:

- Muốn bao nhiêu cực phẩm linh thạch?

Nam tử cười nói:

- 1000 cực phẩm linh thạch!

1000!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, nam tử nhếch miệng cười một tiếng:

- Là một ngày 1000 cực phẩm linh thạch!

Một ngày 1000!

- Huynh đệ, ngươi đây là muốn quấy rối?

Diệp Huyền cười nói:

Nghe vậy, mọi người lập tức sửng sốt.

- Ngay cả tu sĩ Trung Thổ Thần Châu cũng không dám xâm phạm Thương Lan học viện ta, con mẹ nó ngươi tính là thứ gì? Ngươi...

Yên lặng một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía những người ở trong điện:

- Sau lưng lão tử đương nhiên có người, sau lưng ta, chính là Diệp Huyền viện trưởng Thương Lan học viện! Diệp Huyền, nghe qua sao?

Nghe vậy, lông mày Diệp Huyền nhíu lại thật sâu.

- Ngươi chẳng qua chỉ là một Thông U cảnh không quan trọng, tuyệt đối không có năng lực làm chuyện thế này, khẳng định là sau lưng còn có người a?

- Từ giờ trở đi, mỗi ngày các ngươi không cần phải giao cực phẩm linh thạch nữa!

Vừa rồi hắn đã cảm nhận một thoáng, trên Thương Lan sơn này, có ít nhất mấy ngàn người, một ngày 1000...

Nói xong, hắn chỉ chỉ trước ngực Diệp Huyền:

- Nghe qua, một nam tử vô cùng anh tuấn, ta vô cùng sùng bái hắn.

Mà vẻ mặt nam tử trước mặt Diệp Huyền lại có chút dữ tợn:

Nam tử cười lạnh:

Nam tử cười một tiếng dữ tợn:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Hai đầu xương bánh chè của nam tử lập tức vỡ vụn, hắn trực tiếp quỳ gối trước mặt Diệp Huyền.

Nam tử còn muốn nói điều gì, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ra chân.

- Ngươi, tiện chủng nhà ngươi, ngươi dám... Diệp viện trưởng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

- Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi, nhất định hắn sẽ diệt cả nhà ngươi!

- Nếu nghe qua, vậy còn không mau lăn đi?

Nam tử còn muốn nói điều gì, đúng lúc này, một lão giả cách đó không xa đột nhiên đứng lên, hắn có chút khó có thể tin mà nhìn Diệp Huyền, run giọng nói:

- Ta nghĩ, hẳn là hắn sẽ không diệt cả nhà ta... Điểm này, ta có thể xác định!

Diệp Huyền vuốt vuốt cái mũi của mình:

- Gọi người sau lưng ngươi đi ra!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ta cảm thấy, hẳn là hắn sẽ buông tha ta!

Nam tử oán độc nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Phanh phanh!

Trước mặt Diệp Huyền, nam tử gầm thét:

Có người dám ra tay ở Thương Lan học viện?

Nhìn thấy Diệp Huyền đột nhiên ra tay, tất cả mọi người trong điện bối rối.

- Ngươi, ngươi có phải Diệp viện trưởng không?

Diệp viện trưởng?

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.

Giờ phút này, bọn hắn mới phát hiện, người trước mắt này có chút quen mắt.

Cũng không phải bọn hắn không biết Diệp Huyền, là bởi vì Diệp Huyền rời đi đã lâu, hơn nữa, cũng không phải tất cả mọi người đều gặp qua Diệp Huyền!

Mà trước mặt Diệp Huyền, nam tử kia cũng nhìn về phía hắn, nhìn một chút, vẻ mặt nam tử có chút khó coi, đến cuối cùng, thân thể của hắn đã bắt đầu run rẩy!

Rõ ràng, đây là đã nhận ra Diệp Huyền!

Nam tử run giọng nói:

- Các, các hạ, là, là ta có mắt không tròng, ta...

- Là...

Diệp Huyền nhìn về phía nam tử trung niên, mà lúc này, nam tử trước mặt hắn vội vàng nói:

- Ta biết là ai!

Nam tử đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, một nam tử trung niên cách đó không xa đột nhiên nói:

- Còn không chịu nói phải không?

Diệp Huyền cười nói:

Nam tử vội vàng nói:

- Không dám, chỉ là hi vọng các hạ có thể bảo đảm người nhà của ta, ta...

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu ngươi thật sự muốn bảo đảm người nhà của ngươi, ngươi nên tự sát, ngươi vừa tự sát, ta tin tưởng, chắc chắn những người phía sau ngươi sẽ không tìm người nhà của ngươi gây phiền phức. Nhưng mà, ngươi không dám tự sát!

Vẻ mặt nam tử có chút khó coi, đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hợp chỉ điểm ra.

Xuy!

Cánh tay phải của nam tử trực tiếp bay ra ngoài!

Máu tươi như trụ!

Vẻ mặt của nam tử lập tức trở nên ảm đạm.

- Muốn cò kè mặc cả với ta sao?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Không nói cũng là chết, nói cũng là chết, hơn nữa còn là chết cả nhà... Ta...

Vẻ mặt nam tử có chút khó coi, hắn do dự rất lâu, cuối cùng lắc đầu:

- Nói cho ta biết, là ai sai khiến ngươi làm như thế!

Diệp Huyền cười nói:

Lúc này, một sợi kiếm quang đã xuyên thủng giữa chân mày nam tử.

Nam tử đờ đẫn nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Nếu như ngươi nhận sai ngay từ đầu, sau đó thẳng thắn, ta sẽ thả ngươi một con đường sống, đáng tiếc, hiện tại đã trễ!

Nói xong, hắn đi tới trước mặt nam tử trung niên cách đó không xa, người sau khẽ thi lễ:

- Gặp qua Diệp viện trưởng!

Diệp viện trưởng!

Nghe nam tử trung niên nói, giữa sân, tất cả mọi người vội vàng thi lễ với Diệp Huyền, có vài người trong mắt càng không hề che giấu vẻ hưng phấn và xúc động!

Diệp Huyền!

Đã trở về rồi!

Diệp Huyền cười nói:

- Chư vị không cần như thế!

Nói xong, hắn nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên trầm giọng nói:

- Thế lực sau lưng nam tử kia, là một dong binh đoàn đến từ Trung Thổ Thần Châu, hiện tại bọn hắn đang ở hoàng cung Khương quốc, mà đế đô bây giờ, là bọn hắn chưởng quản!

Hoàng cung Khương quốc!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Khi hắn đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó nói:

- Từ giờ trở đi, mọi người cứ ở lại đây, đồng thời không cần giao nạp cực phẩm linh thạch, nhưng mà, nếu có một ngày chúng ta trở lại, đến lúc đó, hi vọng mọi người tự giác rời đi. Nơi này, cho mọi người ở tạm, mà không phải giao cho mọi người, hi vọng mọi người hiểu rõ!

Nói xong, hắn rời đi Thương Lan điện, tiến thẳng đến hoàng cung Khương quốc.

Diệp Huyền rất rõ ràng một chuyện, đó chính là lòng người khó lường, nhiều khi, cho người chút tiện nghi, đối phương sẽ xem như tùy tiện! Hơn nữa, một đấu gạo tạo ân, một gánh gạo tạo oán, có rất nhiều chuyện nếu không thể xử lý tốt, ngày sau sẽ có rất nhiều phiền phức!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đã đi tới hoàng cung Khương quốc.

Mà giờ khắc này, hoàng cung Khương quốc rất là thê lương, bởi vì người cũng đã đi!

Diệp Huyền cũng không nghĩ tới để bọn hắn trở về lúc này, bởi vì còn chưa giải quyết xong Hộ Giới minh, bọn hắn trở lại, rất có thể sẽ bị Hộ Giới minh nhằm vào!

Sau khi tiến vào hoàng cung, Diệp Huyền đi thẳng tới Thái Hòa điện, rất nhanh, một tên nam tử ngăn trước mặt hắn, nam tử lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Cút!

Diệp Huyền cười cười, đưa tay chính là một kiếm.

Xuy!

Nam tử trong nháy mắt đã bay đầu!

Rất nhanh, hơn mười người đột nhiên vọt ra từ bốn phía, sau đó vây quanh Diệp Huyền.

Cùng lúc đó, một nam tử trung niên đi tới trước mặt Diệp Huyền, nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt có chút đề phòng:

- Tại hạ là đoàn trưởng Hỗn Nguyên dong binh đoàn, không biết các hạ là?

Diệp Huyền cười nói:

- Là các ngươi chiếm lĩnh Thương Lan học viện, sau đó mỗi ngày thu lấy cái gọi là phí bảo hộ?

Nam tử trung niên híp lại hai mắt:

- Ngươi là người Thương Lan học viện!

Diệp Huyền gật đầu:

- Phải!

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền rất lâu, sau đó nói:

- Các hạ, thứ cho ta nói thẳng, Diệp Huyền đã chết ở Trung Thổ Thần Châu, cả thi thể cũng bị chó hoang cắn xé, các hạ còn liều mạng vì Thương Lan học viện, không đáng!

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận