Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 896: Lương Tâm Của Các Ngươi Không Đau Hay Sao?

Vạn Sơn thành.

Vạn Sơn thành lúc này, khắp nơi hoang tàn đổ nát!

Mười mấy tên cường giả Đạo cảnh đang giao thủ ở nơi đây, nơi này có thể chịu được?

Cùng lúc đó, Đường tộc cùng Trật Tự minh rất ăn ý không có nhằm vào lẫn nhau, mục tiêu của bọn họ đều là Tần gia!

Tần gia hiện tại chỉ còn lại Tần Khiếu, Tần Minh và Tần Phong!

Những người còn lại đều đã chết!

Tần Minh cùng Tần Phong không còn tranh chấp nội bộ, nếu lại tranh chấp nội bộ, khi đó tất cả mọi người đều phải chết!

Tần Khiếu nhìn chằm chằm vào Lâm Mục:

- Cho dù ngươi không quan tâm chính mình, chẳng lẽ không để ý tới con cháu của ngươi hay sao?

Lâm Mục lắc đầu cười một tiếng:

- Hai người các ngươi thật muốn Tần gia chôn cùng hay sao?

- Lúc món chí bảo kia tiến vào mật thất, ta muốn thu phục nó, nhưng mà, nó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa! Nếu dự liệu không sai, nó đã trở lại bên người Diệp Huyền!

- Làm tuyệt? Tần gia ngươi đối mặt Đường tộc là một bộ mặt, sau lưng lại là bộ mặt khác, ta cho ngươi biết, hôm nay Tần gia không giao món bảo vật kia ra, đừng nói là ngươi, Tần gia cũng bị diệt vong!

Nghe Lâm Mục nói thế, sắc mặt đám người Tần Khiếu trở nên cực kỳ khó coi.

- Lâm huynh, ngươi thật sự muốn làm tuyệt như thế hay sao?

- Nói thật, ta cũng đồng tình cho Diệp Huyền. Hắn có thể sống đến bây giờ, thật không dễ dàng! Loại tình huống này, các ngươi còn có thể giá họa cho hắn, lương tâm của các ngươi không đau hay sao?

Tần Khiếu nhìn sang hai người Tần Minh, gằn giọng nói:

Lâm Mục lãm đạm nói:

Tần Minh yên lặng, một lát sau, hắn nhìn sang đám người Lâm Mục, nói khẽ:

Nhưng mà cũng phải, có ai tin chứ?

Tần Phong nhìn sang Tần Minh:

Lúc này, ánh mắt Lâm Mục dần dần lạnh lẽo:

Tần Khiếu: . . .

Rõ ràng, đám người Lâm Mục không tin tưởng lời của Tần Minh!

Tần Minh trầm giọng nói:

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tần Minh:

Tần Minh không nói gì.

Gương mặt Tần Khiếu biến thành dữ tợn:

Tần gia quả quyết không có khả năng ngăn cản được Đường tộc cùng Trật Tự minh liên thủ!

- Tần Khiếu, ta không muốn phí thời gian với các ngươi, chỉ một câu, giao hay không giao!

Hắn đã không có đường lui nào khác!

Hắn không có đường lui, Tần gia sẽ không bảo vệ hắn, không chỉ sẽ không bảo vệ hắn, bản thân Tần gia cũng khó bảo toàn.

Mà Trật Tự minh cùng Đường tộc tuyệt đối sẽ không để cho hắn chạy trốn!

- Giao? Ta không có cái gì cả, ngươi bảo ta giao cái gì?

Hắn biết, mình bây giờ đã hết đường chối cãi.

Cùng lúc đó, hắn cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Việc này đã không quan hệ tới cá nhân của hắn, còn quan hệ tới sinh tử của tất cả người Tần gia.

- Ngươi thật sự muốn gia tộc chôn cùng theo ngươi hay sao?

- Ngươi nói lời này, chính ngươi tin hay sao? Ngươi cho rằng mọi người đều là kẻ ngu?

Tần Khiếu gào thét:

- Vật kia, nó thật sự tự chạy trốn, hiện tại nhất định đã nằm trong tay Diệp Huyền!

Tình thế chắc chắn phải chết!

Nghĩ đến điểm này, Tần Minh đau thương cười một tiếng:

- Tham lam! Tham lam chính là nguồn gốc của tội lỗi.

Hắn rơi vào cục diện như vậy, truy cứu nguyên nhân, chỉ vì một chữ: Tham!

Tham niệm sinh ra, vạn kiếp bất phục!

Vào lúc này, hắn đã thật sự ý thức được mình bị Diệp Huyền hãm hại! Diệp Huyền thành công thông qua tham niệm của hắn dời đi lực chú ý của Trật Tự minh cùng Đường tộc!

Diệp Huyền!

Nghĩ đến nơi này, gương mặt Tần Minh dần dần lạnh lẽo, hắn nhìn sang đám người Lâm Mục:

- Ta là người cuối cùng tiếp xúc với bảo vật kia, bảo vật kia thật sự mất vào tay Diệp Huyền!

Đám người Lâm Mục yên lặng.

Diệp Huyền!

- Lâm Mục huynh, nếu Tần gia ta thật sự có món chí bảo kia, gia tộc ta tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào cứu chúng ta, hoặc chúng ta trực tiếp giao ra để cầu tự vệ! Thế nhưng hiện tại, Tần gia ta không có người nào cứu viện, việc này đã đủ để chứng minh, món bảo vật kia cũng không nằm trong tay Tần gia ta. Các ngươi đã tiếp xúc với Diệp Huyền, người cũng biết hắn gian trá cỡ nào, việc này các ngươi biết rõ hơn ta nhiều! Hơn nữa, chẳng phải Kiếm tông lúc trước cũng bị hắn lừa gạt hay sao?

Tần Khiếu nhìn sang Lâm Mục:

Sở dĩ Tần Minh tự sát, rõ ràng, chỉ có một mục đích, đó chính là không muốn mưu kế của Diệp Huyền thành công! Ít nhất, cũng muốn dẫn lực chú ý của Đường tộc cùng Trật Tự minh lên thân Diệp Huyền lần nữa!

Hai người cũng không nghĩ tới Tần Minh đột nhiên làm như vậy, mặc dù trước mắt ba người đều lâm vào tình thế chắc chắn phải chết, thế nhưng muốn hai người bọn họ tự sát, bọn họ làm không được!

Lâm Mục và lão giả áo bào đen Trật Tự minh cũng nhíu mày suy nghĩ!

Tần Minh muốn lấy cái chết chứng minh món chí bảo kia không nằm trong tay hắn!

Hiện tại, gương mặt đang bốc cháy của Tần Minh sinh ra thần thái điên cuồng:

- Diệp Huyền. . . Ha ha. . . Tốt cho một Diệp Huyền. . . . Ngươi hại chết lão phu, lão phu chết cũng không để cho ngươi dễ chịu!

Nói xong, hắn nhìn về phía đám người Lâm Mục:

- Trật Tự minh, Đường tộc, Diệp Huyền không chỉ có thiên phú vô cùng tốt, càng có tâm trí hơn người, các ngươi không thừa dịp hắn hiện tại chưa trưởng thành diệt trừ hắn, không lâu nữa, các ngươi sẽ không làm gì được hắn!

Vừa dứt lời, thân thể của hắn đã triệt để bị ngọn lửa bao phủ, chỉ chốc lát, hắn triệt để hóa thành tro tàn.

Nơi này lâm vào yên tĩnh.

Tần Khiếu cùng Tần Phong im lặng.

Tần Minh lại lựa chọn tự sát!

Tự sát!

Ngay cả đám người Tần Khiếu cũng ngạc nhiên!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đang có mặt đều ngạc nhiên!

Tự đốt!

Lâm Mục đang muốn nói chuyện, lúc này, đột nhiên thân thể Tần Minh bốc cháy!

Diệp Huyền gian trá, bọn họ tự nhiên biết đến, tên này căn bản không giống một kiếm tu, bởi vì kẻ này quá vô sỉ, âm mưu mánh khóe gì cũng có thể làm! Hơn nữa làm người không biết xấu hổ!

Loại người này, thật sự ném mặt mũi kiếm tu!

Nhưng loại người như vậy, hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta đau đầu!

Bởi vì rất nhiều chuyện không biết xấu hổ, hắn đều có thể làm ra được!

Lúc này, Nhạc lão đột nhiên dùng huyền khí truyền âm:

- Mặc kệ chí bảo có ở trong tay Diệp Huyền hay không, ba người này đều không thể bỏ qua.

Nghe vậy, Lâm Mục híp mắt lại:

- Giết!

Giết!

Tần gia là gia tộc phụ thuộc vào Đường tộc, mà hành vi của Tần gia lần này không thể nghi ngờ tương đương với phản bội. Loại tình huống này, nếu Đường gia không giết gà dọa khỉ, về sau, chẳng phải những thế lực phụ thuộc Đường gia đều sinh phản tâm?

Hơn nữa, lời của người Tần gia cũng không thể tin hoàn toàn!

Món chí bảo kia có ở trên thân hai người này hay không, cứ giết là biết.

Khi Lâm Mục dứt lời, thiết kỵ Đường tộc xông thẳng về phía hai người Lâm Khiếu.

Nhìn thấy đám người Lâm Mục ra tay, gương mặt Lâm Khiếu biến thành hung ác:

- Nếu ngươi không cho hai người chúng ta con đường sống, như vậy, mọi người liều cá chết lưới rách đi!

Vừa dứt lời, thân thể hắn run lên, sau đó xông thẳng vào thiết kỵ Đường tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận